Sau khi cắn xuyên qua lớp da đỏ tươi, nước cốt dâu tây đậm đà chảy vào miệng, mùi thơm êm dịu của sữa và vị ngọt của dâu tây hòa quyện với nhau.
Tươi ngon như vậy, giống như mối tình đầu khiến người ta lưu luyến, Lưu Chí cũng đã từng nếm qua một lần khi còn nhỏ.
Đó là vài thập kỷ trước, không có thuốc trừ sâu và phân bón, không có máy móc quy mô lớn và không có ô nhiễm môi trường.
Cậu bé Lưu Chí ba tuổi loạng choạng theo mẹ lên núi tìm hà thủ ô, nhưng trong một ngóc ngách trên núi hẻo lánh, cậu tìm thấy một vài trái chín đỏ bằng ngón tay cái.
Cho đến bây giờ, Lưu Chí vẫn còn nhớ như in tiếng kêu ngạc nhiên vui mừng khi người mẹ gầy gò nhìn thấy trái cây trên tay:
“Dâu tây!”
Người mẹ vừa đói vừa mệt hái hết quả dâu chín, rồi không ăn một quả nào, toàn bộ đưa hết vào miệng con trai mình.
Đó là lần đầu tiên trong đời Lưu Chí được ăn dâu tây, khứu giác và vị giác đều bị làm cho kinh diễm, cả người chìm đắm trong hạnh phúc vô cùng, sau đó dù dâu tây nhiều và đắt tiền đến đâu, Lưu Chí cũng chưa từng có cơ hội nếm qua một lần nào như vậy nữa.
Nhưng hiện tại, ông lại một lần nữa được thưởng thức hương vị đã mất từ
lâu đó, hương vị tình yêu của mẹ.
Chỉ một quả dâu tây trong miệng cũng làm cho Lưu Chí - một người ngoài năm mươi tuổi, đứng đó với đôi mắt đỏ hoe.
“Này, này, lão Lưu, đừng khóc.” Rõ ràng bị phản ứng của Lưu Chí làm cho hoảng sợ, Trần Tranh liền có chút hoảng loạn, “Trên xe còn có mấy giỏ, muốn ăn bao nhiêu cũng được….”
“Lăn!” Lưu Chí rơm rớm nước mắt cười mắng.
Chính mình thèm đến nỗi như vậy sao! Lại không phải là một đứa trẻ. Ông thật sự đã nghĩ đến người mẹ qua đời vì bệnh nan y…
Khi mẹ còn sống, điều Lưu Chí mong muốn nhất là có thể mua được một túi dâu tây này, nhìn khuôn mặt nhăn nheo của mẹ giống như thuở mình còn bé, tràn đầy hạnh phúc vì mùi vị...
Nghĩ vậy, ông lại lấy một quả khác nhét vào miệng. Lại nhìn thấy hoa quả trong xe, kinh ngạc:
"Nhiều loại như vậy?"
Cả chiếc xe dường như đã trở thành một vườn cây ăn quả chờ đợi các tiên nữ trên trời, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Trần Tranh tự hào gật đầu:
"Mỗi loại có một hương vị thơm ngon riêng. Nói một cách dễ hiểu, cứ việc tưởng tượng, mỗi loại đều mang đến cảm giác như ở thiên đường!"
Trên thực tế, Lưu Chí đã có dự đoán như vậy khi mở cửa xe ra, hương thơm hoa quả xông vào mũi, Trần Tranh nói như vậy không thể nghi ngờ chính là cảm nhận của ông.
Lập tức dùng sức lau mặt, cố nén đi một chút nước mắt nơi khóe mắt.
"Trần Tranh, nói cho ông chủ biết, hãy chờ xem."
Với loại nguyên liệu chất lượng này, nếu còn để Duyệt Hoa đoạt khách đi, bản thân tổng giám đốc Duyệt Lâm là ông cũng sẽ không còn mặt mũi nào tiếp tục.
Ông vội vàng bước vào khách sạn, liên tục gọi người đến dọn đồ, dọn đồ gần xong liền nghĩ ra điều gì đó, vươn tay kéo Trần Tranh đến một nơi vắng vẻ, lo lắng nói.
"Nhân tiện, Trần Tranh, nguồn cung cấp của chúng ta sẽ không bị lộ, đúng không?"
Việc này đã xảy ra trước đây, ông chủ đã cố gắng hết sức để tìm một cơ sở cung cấp thực phẩm tốt, nhưng chỉ trong vài ngày, Duyệt Hoa đã chắn ngang giật đi.
Những nguyên liệu nấu ăn đó chỉ có một chút khác biệt, nhưng lô nguyên liệu này lại khác, chất lượng cao đến mức Lưu Chí không thể tưởng tượng được.
Với sự vô liêm sỉ của Duyệt Hoa, Lưu Chí tin rằng nếu họ biết Duyệt Lâm đã mua những nguyên liệu siêu chất lượng này như thế nào, bọn họ nhất định sẽ tới và đoạt bằng mọi giá.
“Yên tâm,” Trần Tranh cười lạnh một tiếng, "Lần này Duyệt Hoa có mời Ngọc Hoàng từ trên trời xuống cũng nghĩ hòng cướp của chúng ta một quả dâu tây."
Trong khoảng thời gian này, Trần Tranh cũng thấy được bộ dạng của ông chủ rõ ràng là đối xử với Tô Thiển rất khác biệt. Trước kia còn nghĩ, ông chủ suốt ngày bưng vẻ mặt lạnh như băng, dù phụ nữ cực kỳ quyến rũ đến trước mặt anh, cùng đừng nghĩ anh nhìn nhiều thêm một chút.
Làm nhiều mỹ nhân mang nước mắt rút lui, ông ấy còn đang lo lắng ông chủ sẽ cô độc hay không.
Hóa ra chỉ là chưa đúng người mà thôi. Ông chủ chỉ cần nỗ lực hơn chút nữa, có lẽ cô Tô tiểu thư sẽ sớm trở thành bà chủ của mình, nếu đúng như vậy, Trần Tranh xác định, không có khách sạn nào trên thế giới có thể vượt qua Duyệt Lâm.
Những loại rau củ quả đó không chỉ là mỹ vị, mà sau khi ông chủ lấy về, đều gửi mẫu đi xét nghiệm, kết quả cho thấy hàm lượng vitamin trong đó cao đến dọa người.
Trần Tranh ý thức được, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều ăn vài quả, rồi cùng ông chủ ra vào nhà kính trồng rau, cả người đều gắn bó với đất trong, người quả thật nhẹ đi không ít.
Càng nghĩ càng đắc ý nhưng cũng không khỏi có chút xấu hổ.
Đó là lý do tại sao ông chủ mới là ông chủ.
Quả nhiên nhìn xa trông rộng, chính mình lại có ánh mắt thiển cận, thể mà lại so sánh một ông chủ cơ chí như vậy với hôn quân...
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……” Lưu Chí tức khắc vui vẻ ra mặt, vội vàng chào hỏi mọi người rồi nhanh chóng chạy vào trong dọn dẹp. Lại thỉnh thoảng cẩn thận quay đầu lại nhìn duyệt hoa bên kia ——
Mặc dù Trần Tranh đã bảo đảm, Lưu Chí vẫn cảm thấy nên đề phòng Duyệt Hoa một chút thì tốt hơn, bởi vì gia đình bên kia đều là tiểu nhân không biết xấu hổ.
Không nghĩ tới, vừa quay đầu lại, vừa đúng lúc bắt gặp một khuôn mặt béo đang cười tủm tỉm.
Đó không phải là Chu Thành, ông chủ của Duyệt Hoa sao, vậy mà lại đi sang đây?
Thấy Lưu Chí đang nhìn mình, nụ cười trên mặt càng trở nên sung sướиɠ hơn:
“Ai nha Lưu tổng, ông nhìn xem này phải nói thế nào nhỉ. Có người nói đồng nhân bất đồng mệnh*, chính là nói hai chúng ta đi? Tôi ở bên kia quay cuồng, mọi người đều làm liên tục, đến thời gian nghỉ thở một hơi cũng không có. Vẫn là Lưu tổng hạnh phúc, nhìn một ngày thật nhàn nhã biết bao."
*đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng số mệnh khác nhau
Vừa nói, ông ta vừa bước tới định nhấc giỏ dâu tây do hai nhân viên mang theo, nhưng còn chưa chạm vào thì đã bị Lưu Chí nắm lấy cổ tay.
Chu Thành ngạc nhiên, chớp mắt rồi lại chớp mắt.
Rõ ràng vừa rồi Lưu Chí còn cách ông ta hơn 5 mét, làm sao trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt mình?
“Ai nha nha, Lưu tổng phản ứng lớn như vậy làm gì? Không phải sợ đây chính là vàng, sợ tôi nhặt đi một khối sao?”
"Còn không phải sao?" Lưu Chí nói, hoàn toàn không nể mặt Chu Thành, "Các người trộm từ nói này của chúng tôi còn ít sao? Có câu nói “phùng má giả làm người mập”*, chính là nói Chu tổng đi?"
*phùng má giả làm người mập: tự mạo xưng là người tốt đẹp.
So sánh với Duyệt Lâm không có khách, Duyệt Hoa khách khứa đầy nhà thì không thể nghi ngờ là mất nhiều tiền hơn.
“Ha hả, thế thì sao nào?” Chu Thành không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Không phải tiền của mình, có gì đáng buồn?
Chờ khi anh rể hoàn toàn kiểm soát Cố thị, số tiền đó còn không phải rất nhanh sẽ trở lại?
“Lưu tổng, niệm tình chúng ta cũng có duyên, tôi có lương tâm kiến nghị với ông, tôi nhìn thấy ông tốt nhất vẫn là nên nhanh chóng thay đổi đi thôi, đừng để đến lúc bỏ quá nhiều công sức rồi lại công dã tràng…Lớn tuổi như vậy, tìm việc cũng không phải dễ…”
Trước đây Cố Minh Vũ không phải không nghĩ tới mượn sức của cấp dưới Cố Từ.
Nhưng ai ngờ đến bỏ qua lão già góa vợ Trần Tranh, ngay cả Lưu Chí béo ục ịch hay nhân viên cốt cán dưới quyền của Cố Từ, đều cực kỳ trung thành, mặc cho Cố Minh Vũ ra giá cao bao nhiêu, mọi người đều không thay đổi công việc, thậm chí còn không tiết lộ tin tức nội bộ bên Cố Từ.
“Những lời này ông vẫn nên để cho chính mình đi.” Lưu Chí tức giận nói, “Nhưng tôi có một câu muốn nói ở đây, Duyệt Hoa nếu đóng cửa, Duyệt Lâm chúng tôi cũng không cần người như Chu tổng.”
Chủ yếu là vì người nhà này quá không biết xấu hổ!
Bị Lưu Chí nói như vậy, Chu Thành liền có chút không nhịn được:
"Lưu Chí, tốt hơn là ông nên biết điều đi. Ông có tin trong vòng một tháng, tôi sẽ khiến Duyệt Lâm các người đóng cửa không?"
Nói trực tiếp phất tay áo bỏ đi ——
Trở về liền tiếp tục giảm giá!
Lưu Chí "phi" một tiếng sau lưng Chu Thành, sau đó quay đầu lại, trông vẫn rất vui vẻ, đi đường phiêu diêu
như gió bay.
"Nhanh lên, gọi tất cả quản lý cấp trung của khách sạn đến, chúng ta mở cuộc họp nhỏ…"
Ngay sau đó, từng mệnh lệnh nối nhau được ban xuống.
Ví dụ như, tất cả khách đến dùng bữa hôm nay sẽ được tặng thêm một đĩa rau xào và một phần trái cây sau bữa tối trị giá 88 tệ cho mỗi phần ăn;
lại ví dụ như, trong vòng nửa tháng, Duyệt Lâm sẽ tặng khách hàng cũ, chỉ cần đến ăn có thể gọi miễn phí bất kỳ loại rau nào trong thực đơn, ngoài ra còn có trái cây miễn phí sau bữa ăn…
Lúc này bữa tiệc bên Ngô Lương Hà đã chuẩn bị kết thúc.
Hôm qua là ngày kỷ niệm thành lập trường cũ của Ngô Lương Hà, Đại học F.
Đông đảo cựu sinh viên đổ xô về Đại học F từ mọi nơi để chúc mừng.
Ngồi đây hiện tại đều là các anh em thân thiết, ngoài Ngô Lương Hà ở lại Yến Kinh làm việc, một số người trong số họ đã ra nước ngoài phát triển, những người còn lại là quản lý cấp cao của các công ty nằm trong danh sách 500 công ty đứng đầu.
Sau khi bước vào tuổi trung niên, mọi người đều có thể được coi là thành công trong sự nghiệp. Đã chia tay 10 năm, nói về quãng đời đại học, ai cũng không khỏi bồi hồi, xúc động.
“Lương Hà, ông có nhớ lần đó không, hai chúng ta rất thích ăn món trứng xào cà chua ở nhà hàng Ngô gia ở cổng tây của trường…Phần ăn lớn, số lượng cũng lớn…”
Người đang nói chuyện là Lý Lộ Minh.
Ông là sinh viên đầu tiên ra nước ngoài phát triển, Lý Lộ Minh hiện đã có công ty niêm yết của riêng mình, cũng coi như là người xuất sắc nhất trong số họ.
"Những năm gần đây, điều tôi mơ ước nhất chính là cùng Lương Hà dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét chạy đến nhà hàng của lão Ngô..."
"Lúc ấy trông ngóng nhất chính là môn Kinh tế học…"
Bởi vì phòng học kia gần cổng Tây nhất.
Cho đến bây giờ, Lý Lộ Minh vẫn còn nhớ cảnh một lần ông chạy quá nhanh và ngã thẳng xuống đất, nhưng ông không quan tâm đến cơn đau, đứng dậy nhanh như chớp rồi lao vào quán ăn nhỏ.
"Múc một thìa trứng xào cà chua, đổ lên cơm trắng, ôi, hương thơm kia…"
Khi đang nói chuyện thì cửa phòng vị gõ mấy cái, sau đó một người phục vụ bưng khay mặt tươi cười đi đến.
“Sao vậy?” Ngô Lương Hà sửng sốt một chút, “Món ăn của chúng ta đã được dọn ra hết rồi.”
"Hôm nay Duyệt Lâm tri ân khách hàng cũ đã không rời bỏ, món rau xào nấm và đĩa trái cây này đều miễn phí. Còn món trứng xào cà chua, tổng giám đốc Lưu của chúng tôi đã đặc biệt thêm cho ông Ngô, cảm ơn ông Ngô đã kiên trì ủng hộ khách sạn của chúng tôi".
“Này, Lộ Minh, ông vừa nói muốn ăn trứng xào cà chua, họ liền tặng một phần…” Người đàn ông ngồi bên trái cười đùa, “Mang vào đi”.
Trong miệng nói như vậy, lại thầm cho rằng Duyệt Lâm có chút keo kiệt ——
Nói thì dễ nghe, cái gì mà ủng hộ không rời bỏ…
Không rời không bỏ cũng đã nói ra rồi, thế nào cũng phải có món gì đó cao cấp hơn chứ, lại còn trứng xào cà chua, có phải quá keo kiệt hay không?
Trên khay của người phục vụ còn có một đĩa hoa quả, càng keo kiệt, dâu tây cùng nho thì không nói làm gì, tại sao còn có táo cắt thành từng miếng, thậm chí mấy quả kia, nếu mình không nhầm là cà chua đi?
Mặc dù là mùa đông lạnh giá, rất khó để trồng được cà chua, nhưng nó thể nào cũng không hợp nơi thanh nhã! Quản lý kém như vậy, không có gì ngạc nhiên khi việc kinh doanh không tốt như Duyệt Hoa đối diện, sớm muộn cũng đóng cửa…
“Chúng tôi đã ăn nhiều thức ăn rồi…” Lý Lộ Minh hiển nhiên không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, đột nhiên liền có chút bất đắc dĩ ——
Khi có thời gian và tiền bạc, người ta thường chú ý đến việc giữ gìn sức khỏe hơn, ngay cả trong những bữa tiệc linh đình, Lý Lộ Minh cũng chỉ ăn no bảy phần.
Khi nói chuyện, người phục vụ đã đặt ba đĩa lần lượt lên bàn.
Rau xanh tươi cùng với nấm hương đầy đặn, màu sắc cực kỳ bắt mắt, đặc biệt là đĩa trứng xào cà chua, những miếng trứng vàng bông như mây được bao bọc trong nước cà chua đỏ tươi, hương thơm ngào ngạt cùng hơi nóng bốc lên….
Lý Lộ Minh chỉ cảm thấy trong miệng chảy nước miếng, lời từ chối tới bên miệng liền đổi thành hành động cầm đôi đũa mời mọi người:
“Nếm thử?”
Lời còn chưa dứt, bảy tám đôi đũa đã đồng thời duỗi lại đây, Lý Lộ Minh ngạc nhiên nhìn động tác gọn gàng và nhất quán như vậy của mọi người, ông cũng không quan tâm đến việc khách sáo nữa, nhanh chóng với đũa qua, đến khi đưa một miếng vào miệng, Lý Lộ Minh - người tự nhân là đã ăn những món ăn ngon trên khắp thế giới, kể cả nhà hàng Michelin cũng không làm ông đổi sắc, đôi mắt lại mở to…
Trời ơi, đây là thần tiên mỹ vị gì!
Đây thật sự là món trứng xào cà chua bình dân nhất?
Sau khi cắn miếng đầu tiên, Lý Lộ Minh quả thực cảm thấy thứ gọi là mỹ vị trước đây đều nên bỏ đi.
Mà cứ đang thưởng thức hương vị, những người khác đã duỗi đũa ra lần thứ hai, một mâm to như vậy chẳng mấy chốc chỉ còn lại một ít nước.
Lý Lộ Minh đáng thương sống trong nhung lụa đã lâu, sớm đã quên bên cạnh còn có những người nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ biến thành sói đói, ông mới ăn ba miếng mà đĩa trứng xào cà chua to như vậy đã thấy đáy.
“Các ông!”
Vừa muốn chỉ trích thì thấy Ngô Lương Hà bên cạnh đã đặt đũa lên đĩa rau xào nấm, ông sợ đến mức vội nuốt mấy lời chỉ trích vào bụng, cũng không màng có tổn hại hình tượng hay không, trực tiếp gắp đại đồ ăn trên đĩa trước mặt…
Lý Lộ Minh từ nhỏ đã có tật xấu kén ăn, thứ mà ông không thích nhất chính là rau xanh và củ cải. Ngoại trừ một phần nhỏ bắp cải xanh, trên đĩa đều là nấm hương.
Mà nấm hương kia cũng không phụ sự mong đợi của ông.
Nấm hương đầy đặn thấm đẫm nước dầu tôm, sáng bóng, nhìn đã ứa nước miếng, khi cắn một miếng không những không có mùi tanh của nấm thông thường, mà còn có độ ngon khó tả.
May mắn thay, còn rất nhiều nấm…
Nhưng ông chưa kịp định thần thì tốc độ của đám người bên cạnh đột nhiên tăng tốc, mà điểm của những chiếc đũa không phải là nấm mà là những loại rau xanh thông thường nhất.
Lý Lộ Minh sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng gắp lấy rau xanh trong đĩa, cắn một miếng.
Thân hơi xanh trong như pha lê, sau khi cắn, lá xanh còn lưu lại hương thơm êm dịu nhất của thiên nhiên, trong nháy mắt chạm đầu lưỡi, Lý Lộ Minh cảm thấy như ngày xuân tươi đẹp đột nhiên bùng nổ trước mắt.
Ô ——
Lý Lộ Minh thực sự sắp khóc, hung tợn nhìn đám bạn học không hề cảm thấy chột dạ mà chỉ thỏa thích ăn mấy đĩa nhỏ trước mặt.
Anh em gì chứ, bọn họ đều là thấy lợi quên nghĩa, không đúng, là đám có đồ ăn ngon liền quên anh em!
Tức giận đập bàn, liền đem đĩa trứng cà chua đặt trước mặt, cao giọng nói:
"Phục vụ!"
Lại nhanh tay lẹ mắt nhét mấy quả dâu tây và nho vào đĩa của mình.
Hình ảnh tương tự cũng xảy ra bên những bàn khác.
Đặc biệt là đôi nam nữ yêu nhau tiến vào kia.
Vì không đặt chỗ trước tại nhà hàng mình thích nên cô gái đã ủ rũ suốt thời gian ăn cơm.
Khi người phục vụ đặt đĩa nấm, rau xào và trái cây xuống, chàng trai nhanh chóng nói "Cảm ơn" nhưng cô gái lại trợn tròn mắt
"Không phải chỉ có một đĩa rau thôi sao?"
Cô gái còn muốn chọn thứ khác, nhưng mùi rau xanh kia thật sự quá thơm, tức khắc khiến cô gái hơi bối rối:
"Rau xanh này mùi vị có phải quá tốt hay không, anh nói có phải họ cho mấy hàng cấm kinh tinh vào không…"
Nghe người ta nói có người dùng thuốc phiện xay thành bột nấu ăn, để khách hàng sẽ bị nghiện.
“Vậy thì để qua một bên đi.” Chàng trai vội vàng dời đĩa rau xanh khỏi người cô gái, chăm chú cắm một miếng dâu tây đưa cho cô, “Em không phải thích dâu tây sao? Nếm thử…”
Trong miệng nói, lại nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng —— ôi, mùi vị này cũng ngon quá đi, muốn cắn một miếng…
Cô gái do dự một chút—
Rõ ràng vừa rồi còn hạ quyết tâm, sẽ dạy cho bạn trai của mình một bài học, xem về sau anh ta có dám tái phạm hay không.
Bởi vậy, mặc dù vừa rồi chàng trai xin lỗi lại cười làm lành và hứa hẹn, cô gái vẫn không cho sắc mặt tốt. Nếu lúc này chấp nhận hành động đút ăn thân mật như vậy của đối phương, không phải mang nghĩa mình đã tha thứ cho anh ta sao?
Nhưng khi quả dâu đến gần, hương vị êm dịu và ngọt ngào khiến cô gái không thể đẩy tay chàng trai ra, sức hút của đồ ăn ngon quả thực quá lớn, cô gái vẫn mở miệng, khoảnh khắc cắn lấy quả dâu, động tác nuốt đột ngột tăng tốc, chàng trai không phản ứng nhanh suýt chút nữa đã bị cắn vào ngón tay...
Nhìn thấy bạn gái cuối cùng cũng đáp lại mình, chàng trai cũng nở một nụ cười thật tươi trên môi.
"Tâm tình có tốt lên chút nào không? Anh lại đút em ăn..."
Lại lấy một quả nho, đút cho bạn gái ăn:
“Phỉ Phỉ em chịu tha thứ cho anh rồi đúng không? Em tin tưởng anh, ngày mai anh liều mạng không đi làm, nhất định sẽ dành được chỗ ngồi ở Duyệt Hoa cho em…”
"Không." Cô gái giật mình, vội vàng nuốt nho vào miệng, "Ngày mai không đi Duyệt Hoa, chỗ nào cũng không đi, nhất định phải đến Duyệt Lâm!"
Trong 20 năm cuộc đời, đây vẫn là lần đầu tiên cô gái được thưởng thức món ăn ngon đến bật khóc như vậy…
Mệt chính mình còn trách bạn trai để mình trong lòng, giờ xem ra lỗi rõ ràng là trách lầm anh ấy!
Rõ ràng không nghĩ tới, chỉ là một quả dâu tây và một quả nho đã khiến cho bạn gái đang lạnh mặt chuyển thành ấm áp.
Chàng trai ngơ ngác, cô gái đã đưa miếng táo qua
"Đầu heo, thử đi…"
"Đầu heo" là biệt danh của cô gái dành cho chàng trai, xưng hô như vậy, rõ ràng là tâm tình Phỉ Phỉ cực tốt…
Ăn xong miếng táo, cuối cùng chàng trai cũng hiểu vì sao thái độ của bạn gái bỗng quay ngoắt 180 độ.
Đám Ngô Lương Hà bên kia đã ăn hết sạch hai đĩa rau và hoa quả, đặc biệt là người trước nay chỉ ăn no bảy phần là Lý Lộ Minh, thế mà lại trộn một bát cơm lớn ăn với phần sốt cà chua còn lại.
Nhưng rõ ràng bụng đã no căng, nhưng Lý Lộ Minh cảm thấy mình có thể ăn thêm vài đĩa lớn nữa.
Khi thanh toán tại quầy lễ tân, mấy người đồng thời đưa ra một yêu cầu—
Hy vọng có thể sử dụng số tiền lớn mua đĩa hoa quả kia.
Nhưng lại bị ban quản lý khách khí từ chối:
"Xin lỗi mọi người, vì số lượng có hạn, hoa quả của chúng tôi trước mắt chỉ để làm quà tặng, không bán."
Lý Lộ Minh liếc nhìn giá đĩa hoa quả mới thêm vào thực đơn, 88 tệ một đĩa, lập tức nói:
"Thế này đi, những hoa quả vừa rồi, tôi ra giá mỗi đĩa 188 tệ…"
“Thật sự xin lỗi ……” Người quản lý vẫn lịch sự từ chối, “Chúng tôi là khách sạn, không bán hoa quả, nếu quý khách thực sự muốn ăn, quý khách có thể quay lại vào ngày mai với các loại rau mới được bổ sung trong thực đơn của chúng tôi, tất cả đều cùng chất lượng với đồ ăn ngày hôm nay…”
Chàng trai và cô gái cũng đúng lúc đi qua thanh toán, nghe đĩa hoa quả thế nhưng trị giá 88 tệ, đĩa rau xanh cũng 68 tệ, họ trợn mắt há mồm…
Hôm nay đúng là kiếm được chỗ tốt.
Nhất là cô gái, hoa quả trên đĩa loại nào cũng là mỹ vị, đặc biệt là mấy quả dâu tây kia…
Lập tức ngắt lời nói:
"Ngày mai còn tặng đĩa hoa quả không?"
"Ngày mai vẫn có, nhưng vì số lượng có hạn nên chỉ giới hạn cho những khách hàng đã đăng ký thẻ VIP tại khách sạn chúng tôi.."
“Bây giờ chúng tôi có thể làm thẻ được không?” Cô gái rõ ràng ngẩn ra, vội vàng nói.
"Cái này, tôi cần hỏi giám đốc một chút…"
Người quản lý ngay lập tức gọi cho Lưu Chí, rất nhanh liền trả lời:
"Chúc mừng quý khách, Lưu tổng nói hôm nay ông chủ vui vẻ, có truyền lời là khách đăng ký thẻ VIP hôm nay, ngày mai sẽ được hưởng đãi ngộ như khách cũ. Qua hôm nay liền không có ưu đãi như vậy…"
“Thật sao?” Đôi mắt của cô gái đột nhiên sáng lên, cô vội vàng đẩy chàng trai ra, “Nhanh nhanh, đi làm thẻ VIP.”
Tháng sau hai nhà liền bàn chuyện cưới xin, nhà gái có chút không hài lòng với nhà trai, nếu ăn uống vui vẻ thì có lẽ có thể nới lỏng điều kiện cho nhà trai một chút...
Chàng trai hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, nhanh chóng gật đầu:
"Được, anh đi mở thẻ.."
Thấy cặp đôi vui vẻ chạy đến làm thẻ VIP, Lý Lộ Minh dậm chân:
"Tôi cũng làm một cái."
Chờ lát nữa mình sẽ đi hoàn vé máy bay đã đặt, thế nào cũng phải ăn hết các món đặc trưng mới lạ của nhà hàng này.
Vừa rồi ông chỉ gắp được vài miếng trong hai món đó.
Cũng phải gọi điện thoại cho bà xã, để vợ đưa mấy đứa trẻ lại đây
Vui vẻ nhất phải lể đến Ngô Lương Hà, vừa rồi Lưu tổng đã nói với ông là ông là khách hàng cũ quen thuộc, còn không rời bỏ Duyệt Lâm trong những ngày khó khăn, về sau, bất cứ khi nào tới, bàn ông đều sẽ được đưa thêm hai đĩa đồ ăn cùng một đĩa điểm tâm ngọt…