“Không được động vào nó!” Tuy rằng chỉ mới gặp mặt hai lần, Tô Thiển đã thành lập mối quan hệ hữu nghị vững chắc với Vải Nhỏ, làm sao bảo cô trơ mắt nhìn nó bị điện giật ngược lại.
Rõ ràng không nghĩ tới Tô Thiển lại quay đầu bẻ trở về, còn vô cùng dũng cảm ở trước mặt nó, Vải Nhỏ bỗng sửng sốt một chút.
Người đàn ông áo đen lại có vẻ mặt “Quả nhiên không ngoài dự đoán”, vung tay lên, trực tiếp vây Tô Thiển và Vải Nhỏ vào giữa.
Tô Thiển thật sự có chút tuyệt vọng ——
Nói sao mình lại xui xẻo như vậy. Không phải là tới gặp chủ nhiệm Trương sao, sao lại bị người ta diệt khẩu rồi
Trong lúc tuyệt vọng, hét về phía cửa phòng đang đóng chặt:
“Chủ nhiệm Trương, ông ở bên trong sao? Mau cầu cứu giúp chúng tôi, có người muốn gϊếŧ Vải Nhỏ……”
Tiếng vừa dứt, cửa phòng mới vừa rồi còn đóng chặt giờ bỗng hé ra, Trương Chí Minh và vị gia chủ của nhà họ Tô lúc trước đã gặp, đồng thời xuất hiện ở trong cánh cửa.
Rõ ràng nhận thấy được mấy người quen nhau, người áo đen vội thu liễm sát khí trên người, lui về phía sau vài bước, nhìn về phía Tô Triệu Hòa:
“Ngài Tô……”
Tô Triệu Hòa không kiên nhẫn phất tay với bọn họ, đôi mắt nhìn Tô Thiển dường như sáng thêm chút, vô cùng hưng phấn quay đầu hỏi Trương Chí Minh:
“Chí Minh, có phải cô ta hay không?”
Một là cửa cách âm thật sự rất tốt, hai là hoa Tố Quan Hà Đỉnh qua một đêm không thấy lại nở một đóa, thật sự làm cho người ta càng thêm vui vẻ thoải mái.
Trương Chí Minh thấy vậy, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên Tố Quan Hà Đỉnh, cho nên mới không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Còn Tô Triệu Hòa bên cạnh, một mặt tâm ngứa khó nhịn, hận không thể ôm Tố Quan Hà Đỉnh đi, mặt khác lại lo lắng, rốt cuộc chủ nhân của Tố Quan Hà Đỉnh là ai, sao lúc này còn chưa đến?
Nghĩ như vậy, cũng không để ý động tĩnh bên ngoài, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng chó sủa bên ngoài, vội nhắc nhở Trương Chí Minh đang say mê Tố Quan Hà Đỉnh——
Nếu như không nhớ lầm thì hôm qua cô gái nhỏ đó rời đi với Vải Nhỏ ……
Vải Nhỏ cũng nhìn thấy Trương Chí Minh sau cửa, trước tiên xông tới, nâng móng vuốt lên được nửa đường lại buông xuống, há mồm cắn ống quần Tô Thiển đi vào, đôi mắt còn trừng trừng nhìn bọn vệ sĩ áo đen.
Từ khi đến thế giới này, lần đầu tiên Tô Thiển hưởng thụ đãi ngộ được bước trên thảm đỏ, dưới cái nhìn chăm chú của hai người đàn ông, cúi đầu đi theo chiến sĩ Vải Nhỏ vào văn phòng của Trương Chí Minh.
Chờ đến khi cửa đóng lại, khi ý thức được nguy hiểm hoàn toàn được loại bỏ, Tô Thiển ôm chặt Vải Nhỏ, vùi đầu nó vào lòng:
“Huhu, Vải Nhỏ, mày là anh hùng của tao……”
Vải Nhỏ ngẩng đầu, thật đúng là lực bạn trai level max……
Nhìn một màn trước mắt, Trương Chí Minh dở khóc dở cười, lại có chút lạ lùng.
Phải biết rằng Vải Nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nếu nói đưa cho Vải Nhỏ chút đồ ăn mà đã được nó coi trọng thì đó là chuyện vô cùng buồn cười……
Tô Thiển cũng phục hồi tinh thần lại, ý thức được cũng không phải là mình chạy tới chăm cẩu, mà còn phải dựa vào “Nỗ lực tranh thủ hảo cảm với chủ nhiệm Trương để miễn xử phạt”, vội bỏ qua Vải Nhỏ, cung kính chào Trương Chí Minh:
“Chào chủ nhiệm Trương.”
Trương Chí Minh còn chưa có nói cái gì, Tô Triệu Hòa đã không nhin được mở miệng:
“Cô gái, đây là hoa của cô đúng không?”
Trời mới biết hôm qua ông đã phát ngốc ở chỗ này mấy giờ, nếu không phải bà vợ trong nhà gọi điện thoại tới, nói là chờ ông về cùng ăn tối thì Tô Triệu Hòa sẽ thật sự ở lại đây trông cả đêm.
Nhưng tuy người đi rồi, vẫn không bỏ được hoa xuống, vì phòng ngừa chuyện gì ngoài ý muốn, quay đầu đến công ty bảo vệ, mời mười mấy tên vệ sĩ, trắng đêm không nghỉ canh giữ ở trước cửa phòng của Trương Chí Minh ……
“Là của tôi.” Khi Tô Thiển nói với Tô Triệu Hòa, không có sự cung kính của Trương Chí Minh, không khách khí nói: “Ngài Tô có sự chỉ bảo gì sao?”
“À, cô gái nhỏ, có phải tôi đã đắc tội với cô hay không?” Từ nhỏ đã là người thừa kế nhà họ Tô, vừa thành niên đã tiếp quản tập đoàn nhà họ Tô phú khả địch quốc, Tô Triệu Hòa không nhớ rõ, đã bao nhiêu năm không gặp được người trẻ tuổi khó thuần như vậy rồi……
Đặc biệt là ánh mắt đen kịt của đối phương khi nhìn thẳng lại đây, làm tim Tô Triệu Hòa bỗng nhiên đập lệch một nhịp ——
Khi con trai đối nghịch với mình, chính là ánh mắt không chịu thua nhìn thẳng hai mắt của mình……
Còn có đuôi mắt cong cong kia……
“Có phải chúng ta đã gặp qua hay không?” Tô Triệu Hòa nhíu mày, có chút nghi ngờ nói.
Vẫn cảm thấy cô gái này có địch ý nào đó với mình, còn có gương mặt tinh xảo của cô gái……
“Cô là, nhà họ Cố, nhà họ Cố……”
“Là tôi thì thế nào?” Tô Thiển hừ một tiếng: “Còn có, đừng nói về nhà họ Cố với tôi, hiện tại tôi là Tô Thiển, không có quan hệ gì với nhà họ Cố.”
Bị Tô Thiển nói vậy, mặt Tô Triệu Hòa cũng trầm xuống:
“Tuổi còn nhỏ, sao tính cách lại không tốt như vậy…… Nói như thế nào thì nhà họ Cố cũng có công nuôi dưỡng cô……”
“Công nuôi dưỡng?” Tô Thiển buồn cười đến cực điểm: “Sao ông biết, tôi ở nhà tôi thì chắc chắn không tốt? Vì sao không có một người hỏi một câu, bà Cố sao lại đột nhiên mang tôi đi?”
Hồi ức về Liêu Cầm trong nguyên chủ xuất hiện khá ít, nhưng rõ ràng là tiểu thư nhà giàu rất có địa vị. Bằng không cũng không có tư cách gây chuyện với Cố Phương Phỉ không phải sao?
Lui một vạn bước mà nói, mặc dù không có trở lại bên người cha ruột, đi theo người dì Tô Mẫn yêu thương cháu gái, cũng sẽ không dưỡng nên tính tình tự ti nhát gan như vậy, càng sẽ không bởi vì thiếu tình yêu mà rơi vào cảnh……
“Nếu là cốt nhục huyết mạch của ngài Tô, lại vô tri vô giác bị bà Cố mang đi, như vậy có phải ngài Tô sẽ cảm động đến rơi nước mắt hay không? Bọn họ thay đổi quỹ đạo sinh mệnh của tôi, còn muốn đẩy tất cả bất hạnh lên đầu tôi, nhưng bọn họ có nghĩ tới, khi tôi bị bà Cố mang đi, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện? Nếu có thể lựa chọn, tôi nguyện ý ở bên người nhà tôi, mà không phải bị đưa đi như vậy……”
Đừng nói đến Liêu Cầm cướp nguyên chủ đi, nhiều hơn như vậy ——
Lúc trước khi mang nguyên chủ về, Liêu Cầm xuất phát từ mục đích và lợi ích, mong đợi dựa vào con gái mới sinh hóa giải sự tức giận của chồng.
Mà bà ta cũng đã thực sự đạt được.
Nói cách khác, sự tồn tại của nguyên chủ, mới có thể để Liêu Cầm an ổn ở nhà họ Cố, cũng có được cảm thông.
Nhưng Liêu Cầm lại không hề cảm kích nguyên chủ, ngược lại nói về mâu thuẫn của nguyên chủ và Cố Phương Phỉ ở kiếp trước, đừng nói yêu nguyên chủ, căn bản là coi nguyên chủ như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Người như vậy, thế mà còn dám mặt dày nói nguyên chủ báo đáp công dưỡng dục?
Tô Thiển chỉ muốn nói, đi cái **!
Tô Triệu Hòa có chút hậm hực, nhưng không biết vì cái gì, khi đối diện với cô gái này lại không thể tức giận——
Nếu như lời Tô Thiển nói, nếu con trai lưu lại huyết mạch, kết quả lại bị người ta ôm đi.
Nếu như là mình sẽ không cảm kích, ngược lại, nhất định sẽ giận dữ lôi đình ……
Như vậy nghĩ, trong lòng có chút không được tự nhiên. Có chút hậm hực nói:
“Chuyện của cô và nhà họ Cố như thế nào, là của các cô, chúng tôi không muốn nói thêm. Tôi chỉ hỏi cô một chuyện, chậu Tố Quan Hà Đỉnh này, tôi muốn mua, cô muốn giá thế nào?”
Mua hoa của cô? Rõ ràng không nghĩ tới mục đích của Tô Triệu Hòa là cái này.