Mị Ma Dụ Bắt Ái

Quyển 1 - Chương 7: 3P, Được Ba Ba Nam Chính Liếm Huyệt (H++)

Sắc mặt Lệ Tu Danh tối sầm, lửa giận ngút trời nhìn Lệ Viễn Sơn, rốt cuộc ai mới là dã nam nhân kia.

"Tiểu trợ lý của con thật có bản lĩnh, thu cả hai cấp trên vào dưới chân mình."

"Cha!"

Lệ Tu Danh cau mày, Lệ Viễn Sơn nói lời nhục nhã quá mức, quả nhiên, nước mắt trong mắt Trình Ninh rơi xuống, mạnh mẽ đập vào trái tim hai người đàn ông.

Trình Ninh đẩy Lệ Viễn Sơn đang bực bội ra, hai tay run rẩy mặc quần áo của mình vào, vừa sửa sang lại vừa đi ra ngoài.

"Em muốn đi đâu?"

Lệ Tu Danh phục hồi tinh thần, bước lên ôm Trình Ninh vào lòng, có chút khẩn trương hỏi.

"Tôi sẽ từ chức."

Trình Ninh lạnh mặt không chịu nhìn hắn, hai mắt đỏ bừng, nhìn đến Lệ Tu Danh tâm đều mềm nhũn.

“Em đừng so đo với lão già, chúng tôi không có ý đó.”

Lệ Tu Danh trừng mắt nhìn Lệ Viễn Sơn, thiếu chút nữa làm bảo bối trong lòng tức giận chạy mất.

Lệ Viễn Sơn cũng có chút hối hận vì mình nói không lựa lời.

Nhưng bảo bối vốn chỉ là mình độc hưởng, đột nhiên phải chia cho người khác một nửa, cho dù người này là con trai của mình, trong lòng Lệ Viễn Sơn vẫn có chút ngột ngạt.

“Bảo bối tha thứ cho ta, là miệng ta thối, chọc em không vui.”

Lệ Viễn Sơn ngậm lấy cánh môi thơm ngọt của Trình Ninh, thập phần kỹ xảo câu lấy đầu lưỡi nhỏ chơi đùa, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trình Ninh không có khí lực giãy giụa, tùy ý để hai cầm thú lại lần nữa lột sạch quần áo mà mình mới mặc xong.

Lão nam nhân thật biết chơi, nội tâm Trình Ninh cảm khái, ngoài miệng khó khăn đáp lại nụ hôn của Lệ Viễn Sơn, Lệ Viễn Sơn kích động giữu chặt đầu Trình Ninh, hôn càng thêm nhập tâm.

Thấy mình bị bỏ qua, Lệ Tu Danh chua chua, hắn ngồi xổm xuống, ngậm thanh thịt nhỏ mềm nhũn rũ xuống của vào trong miệng.

"A ha a a... Không... Rất bẩn... Tổng giám đốc..."

Trình Ninh bất lực túm lấy mái tóc Lệ Tu Danh, thanh thịt nhỏ bị liếʍ sảng khoái, thắt lưng không tự giác đỉnh vào trong miệng Lệ Tu Danh lộng.

"Sao có thể, thịt bổng của bảo bối thơm ngát, một chút mùi vị cũng không có."

Lệ Tu Danh không nói dối, hạ thân Trình Ninh không có một sợi lông, thanh thịt tinh xảo nhỏ nhắn còn mang theo màu hồng nhạt, ăn vào giống như miếng thạch trơn trượt, bất kì mùi lạ nào cũng không có, Lệ Tu Danh yêu thích không buông miệng, Trình Ninh bị liếʍ đến ê a kêu loạn, bắn vào miệng Lệ Tu Danh.

"Thoải mái sao? Bảo bối...!"

"Rất thoải mái..."

Đối mặt với câu hỏi của Lệ Tu Danh, Trình Ninh theo bản năng trả lời, phản ứng lại có chút ngượng ngùng, ánh mắt né tránh không dám nhìn về phía Lệ Tu Danh.

Lệ Tu Danh cười khẽ, thập phần ám chỉ nhìn đôi môi đỏ mọng của Trình Ninh.

"Bảo bối, lần đầu bên dưới dành cho lão già, vậy cái trên cái này phải là của tôi."

Trình Ninh tự nhiên nghe hiểu Lệ Tu Danh, có chút do dự nhìn đũng quần Lệ Tu Danh nhô lên.

"Tôi, tôi không biết."

"Không sao, tôi sẽ dạy bảo bối, há miệng ngậm nó đi."

Lệ Tu Danh lấy ra đại côn ŧᏂịŧ, bảo Trình Ninh nửa quỳ trên thảm, tấm thảm rất dày, có thể bảo vệ tốt cho đầu gối Trình Ninh.

Lệ Viễn Sơn nhìn cái miệng nhỏ của Trình Ninh ngậm vào đại côn ŧᏂịŧ, hắn cũng cúi người nắm lấy cái mông nhỏ nâng lên thật cao.

Trình Ninh ngậm vào qυყ đầυ xa lạ của Lệ Tu Danh, hàm răng thỉnh thoảng đập vào thân trụ, ngược lại làm cho Lệ Tu Danh càng thêm kích động.

"Ha a a. Cái gì..."

Khẩu huyệt đột nhiên bị một thứ mềm mại bám vào, Trình Ninh cả kinh, có chút kinh hoảng quay đầu lại, Lệ Viễn Sơn đang cắn lên mông thịt, thanh âm khàn khàn.

“Ngoan, sẽ làm cho bảo bối thật thoải mái.”

Dứt lời, Lệ Viễn Sơn liền cúi đầu ngậm lấy tao huyệt mυ'ŧ vào trong miệng, từng ngụm từng lại ngụm cắn nuốt dâʍ ɖị©ɧ phun ra, đầu lưỡi thỉnh thoảng bắt chước tư thế giao hợp cắm rút trong tao huyệt.

Trình Ninh ngậm đại côn ŧᏂịŧ, thân thể nhỏ bé bị liếʍ đến run lên, trong đôi mắt rũ xuống lộ ra mị sắc không phù hợp với bề ngoài, thật sự rất thoải mái, thích nhất đại côn ŧᏂịŧ.

“Ha ha a...... A ha...... A ha...... A a… Không…”

Trình Ninh bị liếʍ sảng khoái, nhịn không được lắc lắc mông mình, hai nam nhân chứng quá trình mẫn cảm, biết đây là phát tao, Lệ Viễn Sơn hít mạnh một hơi, tao huyệt phun ra một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ lớn.