Cuộc Sống Hai Mặt Của Yêu Nữ Và Chồng Cũ Bạo Quân

Chương 3: Bạo Quân Cũng Trọng Sinh

Đứng sừng sững giữa trung tâm cung điện uy nghi, phía bên trong Thái Cực Điện nguy nga và lộng lẫy.

Ở chính giữa, bên trên long ỷ , nam tử với thân hình cao lớn, lực lưỡng ẩn ẩn khí thế uy nghiêm đang ngồi trước ngai vàng.

Người thiếu niên mặc một bộ thường phục màu đen tuyền thêu họa tiết hoa văn sẫm màu, mái tóc được buộc gọn gàng, trên cài ngọc quan, cả người hùng dũng oai vệ, anh tuấn lẫm liệt.

Lông mày dày đậm gọn gàng sắc bén, phía đuôi lông mày hơi giương lên, chạm nghiêng về phía tóc mai, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt.

Đôi mắt sâu thẳm tràn đầy hung ác cùng tàn nhẫn sắc bén.

Không ai biết được, vị đương kim Thánh Thượng hiện đang cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ này là người trọng sinh!

Kiếp trước, thời điểm hắn hai mươi tuổi dẫn quân trên đường chinh chiến phía Nam chẳng may chết trận, vong hồn của hắn lại không rõ lí do gì mà lại luôn luôn đi theo bên người Thôi thị hơn hai mươi năm.

Có lẽ bởi vì Thôi thị là nữ nhân duy nhất của hắn trên thế gian này, chỉ cần hắn rời xa Thôi thị hơi mười bước, đều sẽ bị đau đớn không thôi.

Trong hơn 20 năm dài đằng đẵng này, nam nhân chỉ có thể bay lượn ở bên người Thôi thị, tận mắt chứng kiến yêu nữ này tùy ý ngang nhiên phá hoại đất nước, chuyên quyền độc đoán như thế nào.

Còn chưa hết, hắn thậm chí phải trơ mắt nhìn nàng hưởng thụ từng tên dã nam nhân hầu hạ phóng túng ở bên người sung sướиɠ ra sao.

Sau khi nhìn những cảnh giường chiếu ô uế, hoang da^ʍ vô độ đó....

Nguyên Tuần đã vô số lần nghiến răng nghiến lợi thề...

Nếu có thể sống lại một lần nữa, việc đầu tiên hắn làm nhất định là đem da^ʍ phụ đã cho hắn đội không biết bao nhiêu nón xanh kia ra gϊếŧ chết!

Có lẽ là cơn thịnh nộ của hắn đã kinh động thiên địa, vậy mà ông trời lại thật sự để cho hắn sống lại!

Hiện giờ Nguyên Tuần mới mười bảy tuổi, nhưng đã kế thừa Đại Thống được bốn năm.

Thậm chí mới năm ngoái, thiếu niên thiên tử chinh chiến phía Bắc, đem Nhu Nhiên mấy năm liền luôn ở biên cảnh đốt gϊếŧ cướp bóc đánh cho liên tiếp bại lui, quân lính tan rã.

Bên ngoài điện, giọng nói sắc bén âm nhu của đại tổng quản Đàm Phúc An truyền đến.

“Khởi bẩm thánh thượng, Dịch Đình tội nô Thôi thị đã tới, Thánh Thượng có cần truyền triệu nàng vào không?”

Nguyên Tuần hung ác nham hiểm híp mắt lại, trầm giọng nói: “Truyền”

Vừa dứt lời, một nữ tử mảnh mai mặc áo ngoài vải thô màu nâu đậm, gầy yếu mỏng manh không sao tả xiết, cúi đầu rũ mi chậm rãi đi vào.

Thôi Sí Phồn trong lòng tràn đầy thấp thỏm lo lắng, rõ ràng kiếp trước căn bản không có trải qua chuyện như thế này.

“Nô tỳ Thôi thị, tham kiến Thánh Thượng!” Nàng thập phần cung kính quỳ lạy.

Từng được vạn người cúi lạy hơn hai mươi năm hoàng thái hậu Thôi thị không bao giờ có thể nghĩ đến, trong một ngày nàng lại phải chịu quỳ trước mặt người khác những hai lần.

“Tiến lên đây” bên trong cung điện trống trải, truyền đến một giọng nam tử trầm thấp từ tính.

“Vâng” Thôi Sí Phồn ngoan ngoãn bước từng bước nhỏ về phía long sàng.

Nguyên Tuần nhíu mày nhìn nữ tử gầy gò như con kiến hôi sắp bị hắn bóp chết, bỗng dưng cười nhạo một tiếng.

Thôi Sí Phồn nghe thấy tiếng cười hung ác đó làm đáy lòng run lên, bước chân hơi dừng lại.

Cho dù kiếp trước thời gian nàng ở chung với đế vương thô bạo ngang tàng trước mắt này rất ít ỏi.

Nhưng nàng rất rõ ràng, người nam nhân trước mắt này tự dưng phát ra tiếng cười trầm thấp, chính là có người sắp gặp tai ương...

Nhưng, bên trong Thái Cực Điện trống rỗng chỉ có hai người bọn họ.

Chẳng lẽ, trở lại hơn hai mươi năm trước, cũng không phải chỉ có một mình nàng?

“Ngươi tên gì, bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?” Nguyên Tuần chậm rãi ung dung hỏi.

Thôi Sí Phồn cân nhắc trả lời: “Hồi bẩm Thánh Thượng, nô tỳ tên là Sí Phồn, bây giờ đã mười bốn.”

Mới mười bốn? Hàng lông mày kiếm của Nguyên Tuần khẽ nhíu.

Nếu hắn nhớ không lầm, Thôi thị lúc mười sáu tuổi mới dám to gan lớn mật xông vào trong Huy Âm các bên cạnh hồ Thái Dịch.

Lúc đó đầu hắn đau nhức như muốn nứt ra, đang muốn nghỉ trưa thì nàng chạy tới bên hắn, tự mình tiến cử nói muốn làm ấm giường.

Nguyên Tuần là con trai độc nhất của tiên đế Bình Chân hoàng đế, năm ấy hắn mới ba tuổi đã được sắc phong làm thái tử.

Cùng lúc đó, mẫu thân của hắn là Vương Quý nhân bởi vì quy định của Đại Ngụy là con quý mẹ chết, liền bị ban rượu độc xử tử tại chỗ.

Từ đó về sau, Nguyên Tuần vốn đã sớm thông minh cao ngạo, lại càng không thích tiếp xúc gần gũi với người khác.

Ngày bình thường những chuyện như rửa mặt thay quần áo đều là hắn thà rằng tự mình động thủ, cũng tuyệt đối không để cho cung nhân, nội giám tới gần nửa bước.

Cho dù đến tuổi nên cưới vợ sinh con hắn cũng chưa bao giờ nhiễm qua nữ sắc.

Ngoại lệ duy nhất của hắn, chính là nữ tử xinh xắn thanh lệ Thôi Sí Phồn trước mắt.

Theo “Quốc sử chi ngục”, phụ thân Thôi Bá Uyên của nàng trước khi bị xét nhà diệt tộc, từng là thái phó của thái tử, tiên sinh vỡ lòng của Nguyên Tuần.

Vị đế vương trẻ tuổi có lẽ là bị cặp mắt hạnh ướt sũng của nàng mê hoặc, hoặc cũng có lẽ là nhớ lại Thôi thái phó đã từng bị gϊếŧ oan.

Tóm lại, bởi vì lòng tốt nhất thời, Nguyên Tuần liền ngầm đồng ý hành vi tự làm ấm giường của nàng.

Sau ngày đó hắn liền sắc phong tiểu tội tỳ ở sâu trong Dịch Đình này làm Thái nữ hạng thấp nhất, cũng ban thưởng ở sườn điện Chiêu Dương cung.

Nhưng hắn vẫn như cũ không thích người khác tới gần, sau đó cũng không triệu kiến sủng hạnh vị Thôi Thái nữ này nữa.

Bất quá một đêm may mắn, tiểu Thái nữ Thôi Sí Phồn lại gặp tin vui.

Đích mẫu hoàng thái hậu Mộ Dung thị nghe bẩm báo việc này, bèn phá lệ đem nàng vượt cấp tấn phong làm chính tam phẩm Quý tần.

Thấy nam nhân trước mặt trầm tư suy nghĩ thật lâu không nói, tiểu tội nô Thôi Sí Phồn cũng không dám ngẩng đầu.

Nàng chỉ có thể thầm hận trong lòng, nàng chỉ là dùng một liều thuốc giữ gìn nhan sắc mới chế, vậy mà lại đem nàng trở về năm mười bốn tuổi.

Mấy chục năm tâm huyết xây dựng địa vị của nàng đảo mắt đã hóa thành tro...

Ánh mắt Nguyên Tuần sắc bén, lạnh lùng dò xét tiểu tội tỳ Thôi thị yếu ớt nhỏ gầy trước mắt.

Hắn đã thấy nàng mặc áo ngoài vải thô màu nâu đậm, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kiều diễm tái nhợt như giấy, điềm đạm đáng yêu.

Đôi bàn tay lộ ra ngoài mềm mại khéo léo bị sưng đỏ không bớt, vết lở loét lan tràn che kín bàn tay làm người khác sợ hãi, thậm chí có mấy chỗ đã bị rách da chảy mủ.

Là vong hồn bay lượn ở bên người Thôi Sí Phồn hơn hai mươi năm, Nguyên Tuần chưa bao giờ thấy qua hình ảnh nàng chật vật không chịu nổi như vậy.

Hắn vốn đang muốn gϊếŧ chết yêu phụ Thôi thị ngay tại chỗ, nhưng trong lòng lại hiện lên một trận cảm xúc khó hiểu.

Trong chớp mắt, Nguyên Tuần đột nhiên rút ra một thanh lưỡi dao sắc bén khổng lồ, nhắm thẳng đặt trên đôi vai gầy mỏng manh của nữ tử.