Phía Bên Kia Đất Trời

Chương 3

11.

Vào học kỳ thứ hai của năm cuối, Đường Khuynh đã theo một tên nghệ sĩ bay sang nước ngoài.

Lục Trạch ở quán bar uống say khướt, tôi vì lo lắng cho hắn mà đến quán bar tìm hắn.

Đêm đó, sau khi uống quá nhiều, hắn đưa tôi vào khách sạn.

Lục Trạch, em không phải là Đường Khuynh, em là Tô Nhược, anh nhìn cho rõ đi…”

“Anh biết, Đường Khuynh đã đi rồi, đi mất rồi, cô ấy không về nữa.”

“Anh cũng biết... biết em là Tô Nhược, Nhược Nhược, đừng từ chối anh, được không?”

Một đêm hỗn loạn.

Ngày hôm sau, hắn nhìn vào vết đỏ trên ga trải giường, ôm lấy tôi đang run rẩy trên giường.

“Tin tưởng anh, anh sẽ chịu trách nhiệm, tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn.”

Tôi dần bình tĩnh lại, hít một hơi, nhìn lên và mỉm cười.

“Được, vậy em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.”

Tôi yêu thầm Lục Trạch, hắn cũng cảm nhận được điều đó.

Hắn cong ngón tay và gõ nhẹ vào trán tôi.

“Ngốc quá.”

Ba tháng sau, tôi cuối cùng cũng đợi được đám cưới của mình, vì hai gia đình có hoàn cảnh giống nhau nên việc chuẩn bị cho đám cưới của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ.

Hôn lễ cũng diễn ra vô cùng ấm cúng.

Chỉ là hơi ấm này duy trì không được bao lâu.

Một tháng sau, Đường Khuynh chia tay tên nghệ sĩ kia và trở về Trung Quốc.

Đường Khuynh kéo một chiếc vali và trước cửa Nhược Trạch Thủy Loan.

“Trạch, em đã về rồi.”

Khi Đường Khuynh ngã vào vòng tay của Lục Trạch và khóc nức nở, Lục Trạch sững sờ, cũng không đẩy cô ta ra.



Hóa ra, tên nghệ sĩ đó đã nghiện ma túy ở nước ngoài, tính tình thay đổi chóng mặt, đời sống riêng tư trở nên hỗn loạn, thậm chí còn lừa Đường Khuynh.

12.

Lục Trạch đặt thỏa thuận ly hôn xuống, nhìn chiếc hộp nhung ở giữa bàn trà.

Hắn mở ra, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, bên trong là chiếc nhẫn cưới của chúng tôi, hắn siết chặt nó trong lòng bàn tay, lòng bàn tay hắn run run.

Trợ lý Trần đến đưa cơm, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, thận trọng bước tới.

“Lục tổng.”

“Điều tra tên phóng viên kia.”

Tôi cũng rất tò mò, nam phóng viên kia rốt cuộc từ đâu đến, tại sao anh ta lại biết tin tôi đã qua đời? Chắc chắn là có lý do đặc biệt nào đó.



Sáng sớm, trợ lý Trần đã đến báo cáo.

“Phóng viên này là em họ của Hứa Ấn sao?”

“Đúng vậy.”

Tôi cũng rất ngạc nhiên khi nghe đến tên Hứa Ấn, anh ta là đối thủ kinh doanh của Lục Trạch.

Vậy thì hợp lý rồi, Hứa Ấn là đối thủ kinh doanh của Lục Trạch, hôm nay anh ta nhờ em họ cố tình tung tin về cái chết của tôi, giá cổ phiếu của Lục Thị ngay lập tức giảm xuống.



Thực tế thì có rất ít người biết, tôi và Hứa Ấn là bạn học hồi trung học, tôi còn từng đạp xe chở anh ta đến bệnh viện nữa.

Khi đó, anh ta bị mấy người vây đánh, không mở nổi mắt.

Hôm đó tự nhiên tôi nổi hứng muốn đạp chiếc xe đạp mới tập đi về nhà, thấy cảnh này, lòng chính nghĩa của tôi lập tức nổi lên, giang hồ tương trợ, tôi hét lên: “Tôi báo cảnh sát rồi đó nha.”

Mấy người đang vây đánh anh ta đã nhanh chóng bỏ chạy.

Sau đó tôi đạp xe chở anh ta đến bệnh viện.

Tập xe mới được mấy buổi nên tôi đi xe chưa vững lắm, đến đoạn xuống dốc, cả hai chúng tôi mất thăng bằng, ngã lăn quay.

Chuyện cũng đã từ bảy tám năm trước rồi, chắc bây giờ anh ta quên sạch rồi ấy chứ.

13.

Tại hội nghị hiệp hội thương nhân Hải Thành, Lục Trạch và Hứa Ấn đυ.ng mặt nhau.

Tâm tình của Lục Trạch hôm nay không tốt, chỉ uống rượu, địa vị hắn cao, người khác thấy tâm tình hắn không tốt nên cũng không dám tới bắt chuyện.

Mãi cho đến khi Hứa Ấn cầm ly rượu đi tới.

“Lục tổng đang uống rượu một mình sao?”

Trái ngược với tâm trạng của Lục Trạch, Hứa Ấn lại trông vô cùng phấn chấn.

“Để tôi đoán xem nào, vì sao tâm trạng của Lục tổng đây lại không tốt nhỉ? À, có phải là do vợ của mình qua đời được một năm rồi, mộ cũng xanh cỏ rồi, thân làm chồng mà đến tận bây giờ mới biết, nghĩ đến thôi cũng thấy xấu hổ.”

Lục Trạch bóp chặt ly rượu, liếc anh ta một cái: “Rảnh quá thì uống rượu của anh đi, đừng ở đây làm phiền người khác.”

“Xem ra tôi nói sai mất rồi, vậy chỉ còn một khả năng thôi.”

Đôi mắt sát khí của Lục Trạch rơi vào người Hứa Ấn.

Nhưng Hứa Ấn vẫn không có ý gì là muốn rời đi.

“Có phải là Lục tổng của chúng ta bây giờ mới muộn màng nhận ra người mình yêu nhất là vợ mình đúng không? Xét cho cùng thì Tô Nhược vẫn không biết diễn bằng cô diễn viên Đường Khuynh kia, diễn giỏi thật đó, đóng được mấy bộ phim mà diễn thành thật luôn.”

Tôi hoài nghi nhìn Hứa Ấn.

Đôi mắt Lục Trạch lạnh dần.

“Xem ra dạo này nhà họ Hứa thoải mái quá rồi nên có người nhàn rồi.”

Hắn ra hiệu.

“Trợ lý Trần, đấu thầu bến tàu Long Sơn, nhà họ Lục cũng tham gia.”

Đến lượt Hứa Ấn thay đổi sắc mặt, một khi nhà họ Lục nhúng tay vào, muốn ăn miếng bánh là bến tàu Long Sơn này cũng không dễ dàng.

14.

Hội nghị hiệp hội thương nhân Hải Thành đã kết thúc.

Lục Trạch sắc mặt âm trầm đi ra.

“Lục tổng, bố vợ của anh hôm nay nói là sức khỏe không tốt nên không tới tham gia.”

“Tiếp tục hẹn ông ấy, lúc nào cũng được.”

“Buzz buzz!” Điện thoại của Lục Trạch lại vang lên, vẫn là của Đường Khuynh.

“Trạch, anh đang ở đâu vậy, em khó chịu quá.”

Ở đầu dây bên kia, giọng của Đường Khuynh nghe rất yếu ớt.

“Em sao vậy?”

Quản lý của Đường Khuynh nghe máy.

“Lục tổng,anh có thể đến đây được không? Hôm nay Đường Khuynh đang quay phim giữa chừng thì ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì không chịu ăn uống gì, tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ suy nhược mất.”

Tôi cau mày nhìn Lục Trạch.

“Tôi đến đây.”

Giống như khi tôi còn sống, Đường Khuynh hoặc không chịu ăn, hoặc nói rằng cô ta sợ ở một mình, Lục Trạch sẽ lập tức đến với cô ta.

Lục Trạch nhanh chóng đến nơi ở của Đường Khuynh.

Đường Khuynh lao vào vòng tay hắn.

“Cuối cùng anh cũng đến rồi, em rất nhớ anh.”

May là tôi đã chết rồi, thất tình lục dục cũng biến mất, chứ không nếu nhìn thấy cảnh này tôi sẽ khó chịu đến nhường nào chứ.

Tôi đi loanh quanh trong biệt thự của Đường Khuynh, khi quay lại, tôi thấy Lục Trạch đã đẩy Đường Khuynh ra, bầu không khí giữa hai người họ vẫn rất lạnh lùng.

“Anh đã nói rồi, anh có thể giúp em có chỗ đứng trong giới giải trí, nhưng chuyện của chúng ta thì không thể.”

Đường Khuynh ngạc nhiên.

“Không phải Tô Nhược đã chết rồi sao? Rõ ràng là anh yêu em, Tô Nhược chết rồi, đây là đến cả ông trời cũng đang giúp chúng ta.”

“Ngay từ giây phút em rời khỏi đất nước này, tình yêu anh dành cho em cũng đã chết rồi. Em cũng thừa biết ba năm qua anh giúp em là vì muốn bù đắp cho em về vụ bắt cóc đó, đây là lỗi của anh, nhưng cũng chỉ đến đây thôi.”

Cuộc nói chuyện giữa hai người họ làm tôi ngạc nhiên.

“Sự kiện vừa rồi là lần cuối cùng anh tham dự cùng em, từ nay trở đi em hãy tự bước đi một mình đi.”

Đột nhiên Đường Khuynh kích động.

“Anh đừng quên Tô Nhược đã hại em như thế nào! Là cô ta suýt chút nữa hại chết em!”

Toàn thân Lục Trạch nhất thời đông cứng lại, nắm chặt nắm đấm.

15.

Đúng lúc này, Lục Trạch nhận được điện thoại của trợ lý Trần.

“Lục tổng, đã bắt được người rồi, đang ở hầm để xe của công ty.”

“Tôi tới ngay.”

Họ đang bắt ai vậy? Tôi cũng lơ lửng bay theo.

Trên đường đi, tôi mờ mịt.

Đường Khuynh đang buộc tội tôi, nhưng thật sự là tôi không làm gì hết.

Đáng tiếc là Lục Trạch không tin tôi.

Không lâu sau khi Đường Khuynh trở về Trung Quốc, cô ta bị bắt cóc, cô ta bị trói, lột quần áo và chụp ảnh khỏa thân.

Tôi sẽ không bao giờ quên sự tức giận của Lục Trạch đêm đó.

Hắn trở về nhà, người ướt hết và nhấc bổng tôi lên.

“Tô Nhược, cô quá đáng như vậy để làm gì? Tôi đã đồng ý với cô, dù Đường Khuynh trở về chúng ta cũng sẽ không ly hôn, cô nhất định phải dồn người khác đến chỗ chết như vậy sao?”

Tôi rất lúng túng, Đường Khuynh đã bị bắt cóc, tôi xem tin tức thì mới biết chuyện.

Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng Lục Trạch sẽ nghi ngờ tôi.

Nhưng tất cả những điều này đều nhằm vào tôi, một ngày trước khi Đường Khuynh bị bắt có, chúng tôi đã xảy ra cãi vã, Đường Khuynh đã ghi âm đoạn nói chuyện, trong đoạn ghi âm, tôi đã nghiêm túc cảnh cáo Đường Khuynh tránh xa Lục Trạch.

Nếu có người thứ ba ở đó, họ sẽ biết rằng là do Đường Khuynh đã cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi.

Cuộc đối thoại ban đầu là.

“Tô Nhược, chúng ta nói chuyện vui vẻ một chút có được không?”

Lúc đầu, giọng điệu của cô ấy nhẹ nhàng.

Còn tôi thì không.

Lúc đó, tôi không bao giờ biết được trong túi của cô ta có bút ghi âm.

“Không, chúng ta không có gì để nói.”

“Tại sao lại không? Chúng ta đều thích Lục Trạch, nhưng cô có được anh ấy, còn tôi mất đi anh ấy, tôi thực hâm mộ cô, giá như tôi không xuất ngoại, tôi sẽ không mất đi anh ấy.”

“Nếu cô muốn than thở thì cô tìm nhầm người rồi.”

Đường Khuynh bắt đầu đổi giọng, lộ rõ bộ mặt thật, tôi đang định rời đi thì bị cô ta tóm lấy.

“Tô Nhược, tôi nghe nói đêm tôi xuất ngoại, cô đóng giả làm tôi, lừa Lục Trạch lên giường với cô, bắt anh ấy chịu trách nhiệm. Sao cô lại ghê tởm như vậy?”

“Làm ơn giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ. Cô mới khiến người khác kinh tởm. Sau khi bị bỏ rơi thì quay về để quyến rũ anh ấy. Tôi cảnh cáo cô, tránh xa Lục Trạch ra. Đừng cố phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi, tôi sẽ không buông tay anh ấy đâu.”

“Hừ, còn dám lớn tiếng không cho tôi? Cô có tin là Lục Trạch sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi không?”

Nhưng máy ghi âm không ghi lại những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ ghê tởm của Đường Khuynh.

Sau khi Đường Khuynh được cứu, cô ta cuộn tròn trên giường như một con thỏ trắng nhỏ bị thương.

Người quản lý của cô ta đã tung đoạn ghi âm ra ngoài.

Khoảng thời gian đó cũng khiến tôi nhận ra rằng giữa tôi và Đường Khuynh, Lục Trạch sẽ lựa chọn tin tưởng Đường Khuynh mà không do dự.

Ngay cả khi cảnh sát không tìm thấy bằng chứng rằng tôi đã làm việc đó, hắn vẫn đổ tội cho tôi.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng đã bị thủng một lỗ lớn.

Tôi thích hắn, nhưng tôi cũng có lòng tự trọng và kiêu ngạo của mình, nếu hắn có lỗi với tôi, nếu hắn không xin lỗi tôi, tôi sẽ không tha thứ cho hắn.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã hoàn toàn bước vào chiến tranh lạnh.

16.

Lục Trạch đi tới hầm để xe.

Cửa phòng chứa đồ mở ra, tôi thấy nam phóng viên kia đang bị đè trên ghế.

Họ trói nam phóng viên đó lại.

“Lục tổng, có gì thì chúng ta từ từ nói.”

Trợ lý Trần hừ lạnh một tiếng.

“Chỉ sợ là có một số người không muốn nói chuyện một cách tử tế thôi.”

Nam phóng viên kia cắn môi dưới.

Lục Trạch đột nhiên nói ra một câu khó tin.

“Sợi dây chuyền Trái Tim Của Đại Dương bao nhiêu? Cho tôi một cái giá.”

Trái Tim Của Đại Dương? Đây không phải là sợi dây chuyền tôi luôn muốn mua sao?

“Lục tổng, tôi chỉ là phóng viên thôi, anh nói sợi dây chuyền gì vậy? Sợi dây chuyền này tôi còn chưa từng nghe qua.”

Trợ lý Trần lập tức lật tẩy anh ta.

“Đừng giả vờ nữa. Anh cho rằng chúng tôi không phát hiện ra sao. Anh là em họ của Hứa Ấn, tại buổi đấu giá từ thiện một năm trước, anh mua sợi dây chuyền này với giá năm trăm vạn.”

Nam phóng viên sững sờ, sau khoảng một phút, anh ta mím môi.

“Ha ha, quả nhiên là Lục tổng, nhanh như vậy mà đã tra ra rồi, tôi không lừa anh đâu. Tôi không mua sợi dây chuyền đó. Anh họ tôi nhờ tôi thay anh ấy tham gia đấu giá. Sợi dây chuyền ở chỗ anh họ của tôi. Nếu Lục tổng thích sợi dây chuyền đó thì có thể thương lượng với anh ấy.”

Lục Trạch lập tức cau mày.

Từ hầm xe đi ra, trợ lý Trần hỏi.

“Lục tổng, sợi dây chuyền đang ở chỗ của Hứa Ấn, thương lượng với hắn không ổn lắm, vẫn mua sao?”

“Mua.”

17.

Lục Trạch lên xe, hạ cửa kính xuống, cũng không lập tức khởi động xe, nhìn bóng đêm đen kịt, hắn châm một điếu thuốc.

Mùi khói xộc vào người tôi, tôi lảng đi một chút.

Đột nhiên hắn nhìn vào màn đêm rồi sau đó dụi tắt điếu thuốc.

Trợ lý Trần kinh ngạc nhìn động tác của hắn: “Lục tổng, thuốc mới châm, sao lại tắt?”

Hắn lẩm bẩm: “Nghĩ đến một người, cô ấy không thích mùi khói thuốc.”

Một mảnh nhỏ, thoáng qua trong ký ức của tôi, cũng là một sự thân thiết hiếm hoi giữa chúng tôi.

Hắn xoa trán tôi.

“Sao em lại cau mày?”

Tôi kiễng chân ôm lấy eo hắn: “Ngửi khói thuốc làm em thấy khó chịu, sau này anh hút ít hơn được không?”

Khi đó, chúng tôi vẫn đang chuẩn bị cho đám cưới, Đường Khuynh vẫn chưa quay lại.

Hắn xoa đầu tôi và nói có.

“Được.”

Và dập ngay điếu thuốc.



Trợ lý Trần do dự nói.

Lục Trạch hỏi anh ta: “Đã hẹn được Tô Khâm chưa?”

“Đã liên hệ rồi, ông ấy nói gần đây sức khỏe không tốt, không muốn tiếp xúc với người ngoài.”

“Ngày mai mang nhân sâm và yến sào gửi sang bên đó đi.”

“Vâng, Lục tổng.”

“Cậu về đi, hôm nay tôi tự lái xe về.”

Lục Trạch khởi động xe, Trần trợ lý cúi người, dường như có chút lo lắng.

“Lục tổng, trông anh có vẻ mệt mỏi.”

“Không sao đâu.”

Lục Trạch đạp chân ga rời đi.