Nam Nhân Bị Giam Cầm

Chương 53

Tiếu Tiểu ngẩn người, đờ đẫn nhìn thứ trong tay, là di động nam nhân vừa đưa cho cậu.

Cậu vẫn có chút khó hiểu, không biết động tác đầu tiên của nam nhân sao lại là đưa điện thoại di động cho cậu.

Cậu mở di động ra, muốn nhìn lại mấy tấm chụp vừa nãy một chút, bỗng nhiên nhìn thấy một tin nhắn.

Đúng rồi, là lúc chạy trốn có chuông báo.

Mở ra nhìn.

Trong phút chốc, lệ rơi đầy mặt.

Đó là một bức ảnh, cũng không phải là cái gì kỳ quái, trong hình chỉ là một đồng tiền đá mà thôi.

Đồng tiền đá nằm nghiêng ở trên cầu thang, nhưng người chụp đã nhọc lòng tìm một góc độ đặc biệt, khiến đồng tiền đá kia thoạt nhìn giống như bị kẹt trong khe hở cầu thang dựng đứng lên.

“Được rồi, nếu như nó dựng đứng, tôi và Trạm sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Chính mình lúc đó đã nói như vậy.

Tiếu Tiểu nhớ tới những lời này. Nam nhân mỗi lần đều ghé vào tai cậu nhẹ giọng thì thầm, ôn nhu đến tận đáy lòng. Nhưng mà cậu cho tới bây giờ vốn không cho là thật, cậu nghĩ đó chỉ là cái cớ của nam nhân, nam nhân nói dối lấy lệ với cậu mà thôi.

“Có thể khiến Tiểu cao hứng, chính là nguyện vọng lớn nhất của anh.”

“Anh sẽ không để Tiểu rời khỏi anh.”

“Anh muốn mãi mãi bảo vệ em, Tiểu.”

“Anh yêu em.”

Nước mắt tí tách nhỏ giọt xuống, làm ướt màn hình. Tiếu Tiểu mặt đầy lệ, nhìn vào những bức ảnh.

Những bức ảnh họ nắm tay nhìn nhau cười, hôi môi, hình ảnh ngọt ngào.

Rõ ràng còn chưa đến nửa ngày, lại cảm thấy xa xôi như vậy, giống như là chuyện từ thế kỷ trước.

Mà tình yêu của bọn họ, rốt cuộc không thể vãn hồi.

Ánh mắt mơ hồ, màn hình cũng mơ hồ, nước mắt che lại không biết rốt cuộc là tích ở trong mắt hay là hết thảy trước mắt.

Tay nắm chặt di động, tim như dao cắt.

Hạnh phúc, ở thời điểm tới gần nhất, lại bỏ cậu mà đi.

Tiếu Tiểu đắm chìm trong đau thương cùng hối hận, chút nữa là quên bên cạnh vẫn còn có người. Cậu vuốt ngọc trước ngực, cái tên bên trên rõ ràng như cũ.

Trạm… Trạm…

Thì thầm tên ái nhân, đột nhiên ngọc trong tay bị đoạt mất.

“Nga? Nhìn thật đẹp a, là Trạm đưa sao.” Âu Dương Hi liếc mắt nhìn cái gì đó trong tay, liền cất vào trước ngực.

“Trả lại cho tôi.” Tiếu Tiểu đưa tay muốn đoạt lại, lại bị Âu Dương Hi đẩy ra.

“Không vội, tôi đang cứu cậu mà.” Âu Dương Hi vẫn cười như cũ “Suy nghĩ xong chưa, cậu cũng biết Dương Trạm không có khả năng tha thứ cho cậu, muốn tính toán hợp tác với tôi không.”

Ánh mắt Tiếu Tiểu kiên định, từ kẽ răng gằn từng chữ mang theo phẫn hận “Tuyệt đối… Tuyệt đối sẽ không cùng kẻ bụng dạ khó lường như anh hợp tác, anh chỉ muốn hại Trạm.”

“Vậy sao?” Âu Dương Hi khinh thường đẩy cánh tay Tiếu Tiểu ra, “Cậu nên biết rằng, nếu không nhờ vào tôi, cho dù cậu chạy trốn bao nhiêu lần đều không thể thoát, anh ấy hiểu được là tiền có thể đem cậu tìm về, chỉ có cùng tôi hợp tác, tôi mới có thể làm anh ta mất đi quyền thế, cuối cùng không thể đi quấy rối cậu.”

“Ngươi quả nhiên đang có ý xấu với Trạm.” Tiếu Tiểu trừng mắt nhìn y “Ngươi mơ ước sản nghiệp của Trạm.”

“Đó vốn là đồ của tôi.” Khuôn mặt vốn đang tươi cười sáng lạn của Âu Dương Hi bỗng trở lên ảm đạm, giống như bị đâm đến chỗ đau, nhíu mày, có chút tức giận nắm lấy bả vai Tiếu Tiểu “Đó vốn chỉ là của tôi, địa vị, quyền thế, những thứ đó đều là của tôi. Là anh ta, là anh ta cướp đi tất cả những thứ thuộc về tôi, rõ ràng tôi mới là con của gia chủ. Nếu không có anh ta, tôi sao lại phải lưu lạc đến tận đây.”

“Hừ.” Tiếu Tiểu chỉ quay đi, cũng không thèm nhìn tới y.

Âu Dương Hi tức giận trừng mắt nhìn cậu “Vì sao không nhìn tôi, cậu cùng với những kẻ đó đều giống nhau, chỉ biết như chó vẫy đuôi mừng chủ với quyền thế của Âu Dương Trạmthôi.”

Tiếu Tiểu vẫn không để ý tới hắn.

Âu Dương Hi đang chìm trong phẫn nộ, lại nói “Trước kia đều lấy lòng tôi, một khi biết tôi thất thế, biết tôi mất đi thân phận người thừa kế, tất cả đều vọt tới bên cạnh Âu Dương Trạm kia…. Rõ ràng vốn là của tôi, từ nhỏ ai cũng nói như vậy. Nhưng từ khi cái tên kia xuất hiện, thay đổi tất cả, mọi người từ bỏ tôi, ngay cả ba cũng vậy, nói cái gì mà năng lực Dương Trạm càng thích hợp để thừa kế sản nghiệp hơn…. Cứ như vậy liền tước đoạt đi những thứ vốn thuộc về tôi…. Nếu không phải anh ta…. Không phải anh ta….”Sau đó nắm tay lại thật chặt.

Tiếu Tiểu lúc này mới giương mắt nhìn hắn “Anh đúng là kẻ đáng thương.”

“Cậu nói cái gì?” Âu Dương Hi nổi giận, kéo tay Tiếu Tiểu “Đừng tưởng rằng Dương Trạm thích cậu tôi sẽ không dám động đến cậu.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tiếu Tiểu hừ một tiếng “Anh đang ghen tị với Trạm.”

“Không có.” Âu Dương Hi dùng sức đẩy, Tiếu Tiểu bị đẩy ngã, vẫn cười lạnh.

“Quả nhiên, anh chính là đang đố kỵ với Trạm.”

“Cậu…..” Âu Dương Hi nhìn cậu chằm chằm, giống như muốn đem cậu ăn sống nuốt tươi.

Tiếu Tiểu đón ánh mắt kia, tuyệt không sợ hãi.

Dần dần, lệ khí trong mắt Âu Dương Hi giảm xuống, y kéo Tiếu Tiểu trở lại chỗ “Cậu rất dũng cảm.”

“Còn anh là đồ nhát gan.”

“Cậu nói cái gì?” Âu Dương Hi cố gắng áp chế lửa giận.

“Không phải sao?” Tiếu Tiểu bắt đầu khinh thường người này “Rõ ràng đố kỵ với Trạm, đố kỵ muốn chết, lại không dám quang minh chính đại mà nói, chỉ có thể ở sau lưng sử dụng thủ đoạn xấu xa.”

Âu Dương Hi nghe xong, không có phản bác, lại nở nụ cười.

“Tiếu Tiểu, tôi vốn nghĩ cậu khác biệt, thì ra cậu cũng giống như kẻ đó, đều nông cạn như vậy.” Âu Dương Hi cười khổ “Chẳng qua bởi vì địa vị của Âu Dương Trạm, liền bảo vệ anh ta. Cậu cùng những kẻ đó giống nhau, chỉ nhìn trúng tiền của anh ta thôi. Anh ta có tiền, cậu dựa vào anh ta, người khác có tiền, cậu cũng dựa vào người đó.”

Tiếu Tiểu nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói “Cho dù Trạm chỉ là một kẻ nghèo hàn, tôi vẫn yêu anh ấy như cũ, cho dù anh có gia tài bạc triệu, tôi cũng không khuất phục trước anh.”

Nhìn thấy, Âu Dương Hi nghe được những lời đó, thân thể chấn động, thanh âm có chút run rẩy “Cậu gạt người, hiện tại Dương Trạm có tiền, cậu mới cố ý nói như vậy. Nếu anh ta thực sự không có tiền, cậu sẽ để ý đến anh ta sao?”

Tiếu Tiểu đã không muốn cùng người này tranh cãi. Cậu lắc đầu, không để ý đến hắn.

Nhưng Âu Dương Hi lại xoay người cậu lại, bức bách cậu nhìn y “Cậu là nói dối đúng hay không, Dương Trạm từng đối với cậu như vậy, cậu không có khả năng yêu anh ta.”

Tiếu Tiểu nhắm mắt lại, coi như Âu Dương Hi không tồn tại.

Giọng nói Âu Dương Hi mang theo chút chua xót, sau đó buông lỏng tay “Hừ hừ…. Âu Dương Trạm…. Anh quả nhiên cướp đi tất cả những thứ của tôi, ngay cả người duy nhất tôi động tâm cũng….”

Sau đó, hắn ngẩng đầu, phía trên là Tiếu Tiểu lần đầu tiên thấy y cười sang sảng “Tiếu Tiểu, cậu thích nghe chuyện cũ không?”

Tiếu Tiểu nhíu mày “Anh muốn nói cái gì?”

Âu Dương Hi xoay người đi, không để Tiếu Tiểu nhìn thấy vẻ mặt của hắn “Tôi cùng Dương Trạm thường xuyên đánh cược, có thua có thắng, nhưng, có một lần khiến tôi nhớ nhất.”

“Cược?”

“Từ nhỏ chúng tôi đã có sở thích tương tự nhau.” Âu Dương Hi thở dài “Nhưng cuối cùng mọi người đều sẽ đem thứ tốt cho anh ta. Cho nên tôi vẫn rất muốn có được thứ mà Dương Trạm không có.”

Tiếu Tiểu cũng không có dụng tâm nghe, tâm cậu đã sớm bay theo Âu Dương Trạm rồi.

“Nhưng tôi thật không ngờ, chúng tôi lại cùng nhất kiến chung tình với một người xa lạ. Vậy nên bọn tôi đánh cược….” Âu Dương Hi nói tới đây, lại hỏi “Cậu sẽ không thật sự nghĩ đến lúc gặp Dương Trạm ở sòng bạc là trùng hợp chứ.”

“A?” Nghe thấy tên Trạm, Tiếu Tiểu hồi lại tinh thần.

“Quên đi.” Âu Dương Hi phát hiện Tiếu Tiểu căn bản không có nghe, trong lòng một trận mất mát, nhưng nụ cười ác liệt lại xuất hiện “Hảo hảo suy nghĩ đi, người có thể làm Dương Trạm không thể quấy rầy cuộc sống bình thường của cậu chỉ có tôi nga.”