Là Âu Dương Trạm, hắn tới, hắn đã chạy vào trong ngõ nhỏ này.
Trong đầu Tiếu Tiểu đột nhiên hiện ra một ý nghĩ, cậu có thể cúi đầu nhận sai với nam nhân, thế nhưng như vậy chính là thất bại.
Không, cậu không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.
Âu Dương Trạm chỉ là một con người, thể lực hữu hạn, nếu như cố gắng chạy trốn, có thể thành công hay không.
Mà chủ nhân của đôi tay này, có thể hỗ trợ cậu.
Vậy nên Tiếu Tiểu liều lĩnh cúi người trước người nọ, còn không thấy rõ hình dáng đối phương.
“Làm ơn cứu tôi, van cầu anh, có người muốn bắt tôi, làm ơn mang tôi đi ra ngoài, hoặc là giúp tôi ngăn cản hắn, van cầu anh…”
Tiếu Tiểu thực sự đem toàn lực cúi đầu, mong muốn có thể đả động đến đối phương, thế nhưng cậu đột nhiên nghe được tiếng cười.
Cậu đã từng nghe qua, cũng không thích tiếng cười này.
“Thế nào, muốn cùng tôi hợp tác rồi?”
Tiếu Tiểu ngẩng đầu, quả nhiên, đập vào tầm mắt chính là gương mặt giả dối của Âu Dương Hi.
Cậu lập tức muốn ly khai, lại bị Âu Dương Hi bắt chặt lấy cổ tay “Cậu đang chạy trốn?”
“Không cần anh quan tâm.”
“Chẳng lẽ không tôi hỗ trợ sao?” Âu Dương Hi bắt được điểm yếu của Tiếu Tiểu, vô cùng đắc ý “Tôi có thể giúp cậu chạy trốn nga, đương nhiên cậu phải hợp tác với tôi.”
“Nằm mơ.” Tiếu Tiểu tuyệt không muốn cùng Âu Dương Hi dây dưa, cậu luôn có dự cảm, người này tuyệt đối sẽ gây bất lợi cho Âu Dương Trạm.
Ngẫm lại, nam nhân đem y trở thành bạn bè nhưng người này lại năm lần bảy lượt đánh chủ ý với mình, chắc chắn là không tốt đẹp gì.
“Nga?” Âu Dương Hi nắm càng chặt “Vậy thật đáng tiếc a.” Nói xong hắn lắc lắc tay, hướng về hướng cách đó không xa “Hắc, Trạm, ở đây nè.”
Tiếu Tiểu nghe những lời này như tiếng sét ngang tai, cậu không thể tin được mình lại bị bắt như vậy.
Cậu không dám đối mặt với nam nhân đang từng bước tới gần, cậu không biết nam nhân lúc này sẽ có biểu tình như thế nào.
Một đôi tay túm chặt lấy cậu, mà Âu Dương Hi lại buông lỏng tay ra, ngay sau đó một tay kia cũng bị nắm.
“Ngẩng đầu.” Âu Dương Trạm gần như là gào lên, Tiếu Tiểu kinh hoảng đành phải nâng đầu lên, con ngươi mở lớn, quả thực sắp tuyệt vọng.
Trước mắt đã không phải người kia ôn nhu săn sóc ái nhân, mà là một kẻ phát ra khí tức nguy hiểm, ma quỷ lúc nào cũng có thể đem cậu hủy diệt.
Ác ma đùa bỡn chà đạp cậu… Đã trở lại.
Âu Dương Trạm giơ tay lên, Tiếu Tiểu sợ hãi, nhắm mắt lại, nghĩ nam nhân muốn đánh cậu. Thế nhưng đợi hồi lâu, không thấy đau đớn như trong tưởng tượng, nhưng trong tay lại có thêm cái gì đó, trợn mắt nhìn, là di động nam nhân cho cậu.
“Cầm.” Âu Dương Trạm tựa hồ là đang cực lực áp chế sự tức giận của bản thân “Không cho phép em lại vứt bỏ nó.”
Tiếu Tiểu run rẩy cầm lấy, cậu chưa bao giờ thấy qua nam nhân tức giận như vậy, cho dù bọn họ ở thời gian mới quen, cho dù trước đây cậu có nói rằng muốn chạy trốn, nam nhân cũng không có tức giận đến như vậy , cả cơ thể đều đang run rẩy.
Tay hắn nắm chặt tay cậu dùng khí lực rất lớn, gần như hận không thể đem cậu bóp nát.
Tiếu Tiểu có phần không chắc chắn, nam nhân này cậu không quen biết. Này giống như sứ giả đến từ địa ngục, cũng không phải cái người mà mình vẫn yêu.
Thời gian giống như đọng lại, cơn thịnh nộ của nam nhân giống như muốn nổ tung, Tiếu Tiểu không dám làm bất kỳ động tác nào.
Ngay tại khi thời gian như ngàn cân treo sợi tóc, điện thoại di động của nam nhân vang lên, hắn chần chờ một lúc, vẫn là nghe máy.
“Uy.”
Sau đó, Tiếu Tiểu thấy biểu tình của nam nhân biến hóa cực đại, tức giận trong nháy mắt biến mất, vùng xung quanh lông mày nhăn lại thật sâu, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó nguy cấp.
“Cô ấy sao lại như vậy….. Chuyện từ khi nào… Được… Tôi đã biết.” Sắc mặt nam nhân biến thành lo lắng cùng sốt ruột, hắn xoay người, nói với Âu Dương Hi “Cậu giúp tôi đưa Tiểu về nhà, tôi có việc gấp.” Nói xong còn bổ sung một câu “Coi trọng em ấy.”
Sau đó rời đi cũng không quay đầu lại, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn Tiếu Tiểu một cái.
Tiếu Tiểu ngây người đứng tại chỗ, cậu không xác định nam nhân đang nghĩ cái gì, thế nhưng động tác dường như mang theo chút căm ghét.
Hắn ghét mình rồi sao?
Cũng đúng, mình đã làm chuyện như vậy, hắn sợ rằng đã không còn yêu mình nữa.
Rõ ràng mới nói qua muốn ở bên nhau, nhưng quay người lại lại làm ra chuyện hoàn toàn bất đồng.
Nhưng bản thân cậu thở phào nhẹ nhõm, cú điện thoại vừa rồi quả thực đã cứu cậu. Cậu nhớ lại ánh mắt của nam nhân lúc đó quả thực là muốn gϊếŧ cậu.
Đương nhiên, cậu biết nguy cơ vẫn chưa biến mất.
Ngồi trong xe, Tiếu Tiểu không có nói chuyện với Âu Dương Hi, nhưng Âu Dương Hi lại chăm chú nhìn cậu.
Cậu không biết rốt cuộc Âu Dương Hi đang đánh chủ ý gì, là vui sướиɠ khi thấy người gặp họa? Hay là đang nhìn trò cười của mình?
“Muốn thay đổi chú ý không?” Âu Dương Hi đột nhiên nói “Thực ra nghe thử dự định của tôi cũng không mất gì,… ít nhất… Hiện tại tôi là người duy nhất có thể cứu cậu, cậu biết khi Dương Trạm tức giận rất là đáng sợ nga. ”
“Tôi không muốn nghe.” Tiếu Tiểu cũng không thèm nhìn hắn “Không cần nghĩ cũng biết anh muốn hãm hại anh ấy, tôi sẽ không đồng ý.”
“Nga?” Âu Dương Hi cũng không phủ nhận “Cậu còn thông minh hơn so với tôi nghĩ, thế nhưng cự tuyệt lời tôi nói, cậu chắc chắn là sẽ rất thảm. Không biết Dương Trạm sẽ nghiêm phạt cậu như thế nào đây.”
“Anh ấy sẽ không.” Tiếu Tiểu có chút chột dạ, thế nhưng cậu không muốn để Âu Dương Hi đắc ý “Tôi sẽ xin lỗi anh ấy, cầu xin, anh ấy sẽ tha thứ cho tôi.”
“Nga?” Âu Dương Hi không cho là như vậy “Cậu rất tự tin nhỉ.”
“Tôi tin tưởng Trạm yêu tôi, sẽ không so đo.” Tiếu Tiểu không muốn khiến Âu Dương Hi chiếm thế thượng phong, nhưng cậu cũng biết bản thân mình nói có bao nhiêu lực thuyết phục.
Âu Dương Hi từ bên cạnh lấy ra một túi văn kiện “Tôi biết Trạm rất yêu cậu, nhưng…. Có một số việc cậu không biết….”
Tiếu Tiểu nghi hoặc nhìn y, chần chờ một lúc, vẫn cầm lấy, mở.
Trước mắt xuất hiện xuất hiện những chữ khiến cậu kinh sợ, lại khiến cậu xúc động.
“Xin nhập học?” Không thể tin được nhắc lại một lần, mặt trên viết tên chính mình, nguyên lai, ngày ấy hỏi là vì muốn chọn cho mình một trường học.
Âu Dương Hi nhìn ra sự kinh ngạc của cậu, tiếp tục nói “Còn có, cậu biết tôi làm sao lại biết chuyện của ba cậu không? Bởi vì Dương Trạm muốn đưa ba cậu tới tiếp nhận trị liệu.”
“Cái gì?”
“Vì vậy, cậu nghĩ anh ấy làm những cái này, cậu vẫn phản bội anh ấy, anh ấy còn có thể chỉ đơn giản là tha thứ cho cậu sao?” Âu Dương Hi cười khinh miệt.
Tiếu Tiểu gần như ngất đi, này tất cả giống như đang phát sinh trong mộng.
Thì ra vẫn là chính mình tự ti, đem sự quan tâm của Trạm cự tuyệt ngoài cánh cửa trái tim mình. Hắn chưa từng coi thường mình, hắn từ lâu đã ăn năn, đã sớm quyết tâm trả lại sinh hoạt bình thường cho mình, đã sớm tín nhiệm mình, bảo vệ mình. Nhưng mình vẫn cho rằng không xứng với hắn, vẫn cho rằng chỉ có thể làm búp bê của hắn.
Nguyên lai, Trạm thực sự đem cậu coi như người yêu, thực sự sẽ vì cậu cố gắng tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp cho cậu.
Hắn đã từng yêu mình như vậy, thế nhưng… Tất cả đều đã là quá khứ.
Chính mình, tự tay hủy đi thứ tình cảm quý giá nhất.