4 tháng sau …
-Vỡ ối rồi, mau đến bệnh viện.
-Rồi, rồi đồ đạc đã chuẩn bị xong hết chưa?
-Xong rồi, ông mau ra mở cửa xe, để Đức Kiên bế nó ra ngoài.
Vân Y sắc mặt trắng bệch, cố mím môi để kìm lại cơn đau từ bụng mang lại. Đức Kiên nhẹ nhàng hết sức có thể, bế bổng cô lên đặt vào trong xe, ông Hải và bà Hiếu cũng khẩn trương đem theo đồ đạc. Chiếc xe nhanh chóng nổ máy rồi rời đi.
Từ ngày cô mang thai tháng thứ 5, lúc anh và cô về nhà thông báo mối quan hệ của hai người cho bố mẹ biết, thì cô đã ở luôn tại đây, không lên thành phố cho đến lúc sinh. Còn anh thì một tuần về thăm cô hai lần, dù công việc bận đến đâu.
Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện thị xã, khoa sản của bệnh viện này là tốt nhất của tỉnh, nên Đức Kiên và bố mẹ cô cũng khá là yên tâm. Vì đã vỡ ối nên Vân Y nhanh chóng được đưa vào phòng sinh. Ba người ở bên ngoài hết đứng rồi lại ngồi, sót ruột đến mức hai tay xoa vào nhau.
Ông Hải và bà Hiếu cũng không ngờ rằng, so với hai người, Đức Kiên còn lo lắng hơn chứ không kém. Đứa nhỏ đó không phải là con ruột của anh, hai người vừa mừng vừa lo. Mừng vì con gái của hai người tìm được người đàn ông tốt, lo vì tiếng rên đau đớn của cô đang từ trong phòng truyền đến.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sự lo lắng càng lúc càng nhiều thì trong phòng truyền đến tiếng khóc vang dội của đứa trẻ. Ba người đồng loạt thở ra một hơi, ông Hải nói đùa.
-Khóc to thế này, về sau sẽ là một đứa nhóc mạnh mẽ.
Cửa phòng sinh được mở ra, một cô y tá trên tay bế đứa nhỏ, hớn hở thông báo.
-Chúc mừng gia đình, sản phụ thuận lợi sinh ra một đứa cháu trai.
Bà Hiếu nhanh tay bế lấy đứa nhỏ, rồi đến lượt ông Hải, ông cũng bế một lát rồi đưa sang Đức Kiên.
-Con muốn bế nó không?
Trước giờ anh chưa có con nên không có kinh nghiệm bế trẻ nhỏ, anh cười ngượng rồi đưa đôi tay có phần cứng đơ ra đón lấy đứa bé. Bà Hiếu đứng kế bên hướng dẫn tay của anh nên đặt ở nơi nào, như vậy không sợ đứa bé oằn mình sang một bên.
Đứa bé có nét giống Vân Y nhiều hơn Lân, đặc biệt là đôi mắt hai mí to tròn đang nhìn anh chằm chằm. Trong lòng anh dâng lên cảm giác lâng lâng khó tả, giống như mình là bố thật sự của nó.
Lát sau Vân Y được đẩy đến về phòng, đầu tóc của cô còn ướt mồ hôi và có phần hơi rối. Tuy nhiên sức khỏe của cô có phần ổn định, không suy yếu đến mức phải ngất đi. Anh đi đến bên cạnh, mỉm cười và đặt đứa bé nằm xuống kế bên của cô rồi nói.
-Em vất vả rồi, nó rất giống em.
-Thật sao? Đáng yêu quá đi mất, ôi nhìn đôi mắt này, lớn lên không biết sẽ làm bao nhiêu cô điêu đứng đây.
Cô ngắm nhìn con trai của mình, bà Hiếu đứng một bên nhắc nhở:
-Cho cháu ti sữa đi con.
Nghe nói như vậy, anh và ông Hải đi ra bên ngoài tránh mặt, để Vân Y không xấu hổ khi cho con bú.
Vì Đức Kiên đã đặt trọn gói sinh sản ở đây, tất cả mọi việc đều có người khác lo nên việc chăm sóc không vất vả lắm. Anh ở lại một tuần đến khi cô xuất viện về nhà, rồi mới về lại thành phố làm việc. Nhưng chỉ cần anh rảnh rỗi thì sẽ lập tức lái xe đến thăm cô.
***
Thời gian thấm thoát trôi qua, sau ba năm chịu tang chồng, Đức Minh cũng đã được 2 tuổi, cũng là lúc Vân Y lên xe hoa về nhà chồng. Suốt khoảng thời gian qua, cô luôn ở nhà mẹ đẻ, nên ông Hải bà Hiếu không nỡ rời xa con gái và cháu ngoại của mình. Cô tái giá với Đức Kiên, nói rằng hôn lễ không cần phải long trọng. Nhưng tất cả những gì mà anh sắp xếp, mọi thứ còn vượt xa hơn trí tưởng tượng của cô.
Cổng cưới toàn bộ làm bằng hoa tươi, hoa chủ đạo là hoa hồng. Gia tiên được trang hoàng lộng lẫy, mỗi một chi tiết đều tỉ mỉ đến mức, nhìn vào là thấy đẹp. Lúc đón dâu, mâm quả trầu cau kết rồng phượng phải hai người bê mới xuể, những mâm quả khác cũng không kém hơn, tất cả chỉ diễn tả được bằng hai từ " hoành tráng ."
Theo ý của cô, là không đãi tiệc cưới ở quê nhà, nên chỉ đãi tiệc ở thành phố. Hôm nay là lễ cưới, họ hàng hai bên đều chúc phúc cho anh và cô. Bí mật Vân Y đã qua một đời chồng và có một đứa con được Đức Kiên giấu kín. Họ hàng bên phía của anh chỉ tưởng rằng, anh và cô đã có con trước khi cưới, xem chưa được ngày được tháng nên bây giờ mới cưới nhau.
Điều đó làm cho cô và bố mẹ thật sự cảm động, tất cả những thứ mà anh đã làm, mục đích là để cô không bị họ hàng phía nhà của anh dè bỉu mà thôi. Ông Phi bà Hoa thương con dâu, cũng tình nguyện giấu kín chuyện đấy.
Dàn xe hơi cứ thế đưa dâu về nhà sau khi đã làm lễ xong, ông Hải bà Hiếu cũng lên xe mà Đức Kiên đã chuẩn bị. Sau bốn tiếng cuối cùng đã đến nơi, anh sắp xếp cho bố mẹ vợ một căn phòng để nghỉ ngơi, rồi cũng đưa cô và Đức Minh - đứa con trai nhỏ của cô về phòng. Hiện tại đang ở nhà bố mẹ của anh, sau khi hôn lễ diễn ra xong xuôi, hai người sẽ dọn đến chung cư mà sống.
Căn phòng vẫn được trang trí thành phòng tân hôn, Đức Minh thấy khắp nơi được rải toàn là cánh hồng, vui thích đến nỗi chạy nhảy. Gom lấy hoa hồng mà tung lên cao, cái miệng nhỏ nói:
-Bố ơi, mẹ ơi, nhiều hoa thế này, đẹp quá.
Vân Y mệt mỏi sau chuyến đi xe, trên người vẫn là bộ áo dài đỏ được thiết kế tinh xảo. Cô ngồi xuống ghế, còn anh thì vòng ra sau bóp vai cho cô, đôi mắt của hai người đều nhìn về phía Đức Minh đang vui cười rạng rỡ.
Từ ngày Đức Minh biết nói, nó đã gọi Đức Kiên là bố rồi. Trước sau gì hai người sẽ cưới nhau, nên không cản việc đứa nhỏ nhận anh làm bố của nó. Cộng với việc anh rất thương, rất cưng chiều nên Đức Minh quấn lấy anh hơn cả mẹ của mình.
Cô thoải mái híp cả mắt, mặc cho đôi tay của anh vẫn xoa đều lên vai. Được một lúc, khi Đức Minh chơi chán chê với những cánh hồng, nó nũng nịu kéo lấy tà áo của cô rồi nói.
-Mẹ ơi, mẹ ơi …
Đức Minh vẫn chưa nói được nhiều, cả ngày ríu rít như chim nhỏ, gọi mẹ ơi, ngoại ơi, bố ơi. Giọng nói non nớt của con trẻ khiến trái tim người lớn như tan chảy ra, không cách nào cưỡng lại được.
Gia đình nhỏ ba người đang vui vẻ, thì bà Hoa gõ cửa phòng. Đức Kiên đi ra hỏi:
-Có việc gì không mẹ?
-Để mẹ chăm cháu cho, hai đứa nghỉ ngơi một lát đi, cũng đã 3h chiều rồi.
Nghe giọng bà Hoa, Đức Minh lập tức nâng đôi chân nhỏ của mình mà cất bước, miệng gọi lớn:
-Bà nội, bà nội.
Cũng mấy lần ông Phi và bà Hoa xuống thăm, với lại người lớn đã chỉ dạy nên Đức Minh gọi ông nội, bà nội rất thuận miệng. Bà Hoa cười tít mắt đón lấy cháu:
-Ơi bà đây, đi theo bà để bố mẹ nghỉ ngơi một lát nhé.
-Dạ …
Sau khi đóng cửa phòng lại, anh đi đến bên cô và nói.
-Em ngủ một lát đi, thay đồ ra cho thoải mái. Để lấy sức cho tiệc cưới ngày mai.
-Vâng.
Hai người ôm nhau ngủ trên chiếc giường êm ái, cô dụi vào l*иg ngực ấm áp của anh, thản nhiên chìm vào giấc ngủ. Còn anh thì không được tự nhiên một chút nào, trước giờ hai người chưa vượt quá giới hạn, chỉ đến bước nắm tay và hôn. Bây giờ ôm cơ thể mềm mại của người mình yêu thương, cơ thể anh rạo rực khó tả. Nhưng vì lo lắng cô mệt mỏi, anh đành nhịn đến hôm sau vậy. Vùi vào làn tóc có mùi thơm ngọt ngào, anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
***
17h tại trung tâm nhà hàng tiệc cưới sang trọng nhất nhì của thành phố. Những chiếc xe lần lượt chạy vào bãi đỗ xe, những vị khách khoác trên mình những y phục đẹp đẽ, thanh lịch và quý phái, cùng nhau tiến vào hội trường tiệc cưới.
Bố mẹ của Đức Kiên và Vân Y đang cười nói rôm rả, đón những vị khách mà mình mời đến. Đa số khách khứa ở đây đều là bên phía của anh mời, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp đều có đủ. Anh lịch lãm trong bộ âu phục màu đen, một tay của anh hơi đưa ra để cho cô nắm lấy. Váy cưới đỏ tôn lên làn da trắng ngần, thiết kế cúp ngực lộ ra bờ vai thon gọn và xương quai xanh tinh xảo. Thân váy được thiết kế xòe, và dài về phía sau, như vậy khi di chuyển sẽ tạo cảm giác bồng bềnh mềm mại. Chiếc váy này được anh đặt thiết kế riêng cho cô, dù đắt tiền nhưng anh cho rằng hôm nay là ngày trọng đại của hai người, dù có đắt hơn thế nữa anh cũng đồng ý.
Trên khuôn mặt hai người tràn ngập hạnh phúc, chờ đợi khoảnh khắc trân quý ngay lúc này, lúc bước vào hội trường của tiệc cưới, lúc được mọi người đồng loạt vỗ tay chúc phúc, lúc trao nhẫn và hôn nhau. Những ánh đèn lung linh từ trần nhà chiếu sáng khắp hội trường, không khí ngập tràn hương hoa hồng tươi và sắc màu của bong bóng. Tất cả đều đang chứng kiến tình yêu của hai người. Mọi người đều thấy một đứa bé trai đáng yêu lúc nào cũng đứng kế bên anh và cô, điều đó tạo thêm sự đặc biệt, là một điểm nhấn trong buổi tiệc cưới này.
Lúc tung hoa cưới, phía sau Vân Y là một nhóm bạn bè và đồng nghiệp nữ, người háo hức muốn bắt được hoa cưới chính là Hà. Cô cũng hiểu ý và xoay người lại, tung thẳng đến nơi cô ấy đang đứng. Vậy là sắp tới đây, lại có một cặp đôi đến với nhau rồi. Tùng đứng gần ở đấy, ngượng ngùng với những lời trêu đùa của đồng nghiệp, anh ta dõng dạc tuyên bố:
-Mọi người đợi thiệp mời của tôi nhé.
Còn về phía Đức Kiên, anh đang bị Kiệt lôi vào trong một góc, miệng anh ta không ngừng nói.
-Này bạn thân, sau này phải thường xuyên đi nhậu với tôi nhé. Không cần phải sợ vợ, nếu cô ấy giữ hết tiền thì không sao cả, tôi mời hết. Chỉ cần cậu đến là an ủi tấm thân cô đơn của tôi là được.
Anh chỉ cười.
-Hên xui nhé, trước khi đi nhậu với cậu thì tôi phải xin phép vợ mình, cô ấy cho thì tôi mới đi.
-Khí khái nam nhi của cậu đâu rồi, sao lại phải xin phép?
-Đó là vì tôi yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, cậu không có vợ nên không hiểu đâu.
-Này này, đừng lấy điều đó là nói đến nỗi đau của tôi.
Hình như Vân Y đang gọi anh ở bên ngoài thì phải. Anh không nói chuyện với Kiệt nữa, vẫy tay chào:
-Vợ tôi gọi, hẹn gặp cậu sau nhé!
Kiệt trên môi nở một nụ cười chúc phúc, bạn thân với nhau thật tình mà nói, anh cảm thấy vui thay cho Đức Kiên, vì đã tìm được một nửa của đời mình.