Thị trưởng Peter nói thêm vài câu rồi thức thời rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai vị lão đại.
Ninh Diệp nhàn nhã uống một tách trà nóng, đem ánh mắt thâm sâu tựa như hố đen dừng trên người Địch Lung. Hắn nhếch miệng một cái, hỏi: “Địch lão đại, tôi chỉ vắng mặt tại Ninh gia có một thời gian, vậy mà anh đã cho người ngang nhiên hoành hành trên địa bàn của tôi. Chuyện này nên nói thế nào?”
“Đừng nói đùa, chẳng phải bây giờ Ninh gia vẫn còn nguyên vẹn sao…” Địch Lung nở một nụ cười giòn tan, hắn không ngờ Ninh Diệp lại nói thẳng băng ra như vậy.
“Nguyên vẹn? Định nghĩa của anh về cụm từ này không có vấn đề gì chứ?”
Ninh Diệp gằn giọng, trong mắt chậm rãi nổi lên tơ máu.
“Tôi rất thắc mắc, không biết thời gian qua Ninh lão đại đã sống như thế nào?”
Địch Lung rất tự nhiên chuyển chủ đề. Hắn đã cho người tìm kiếm Ninh Diệp, cũng cài tai mắt ở khắp mọi nơi nhưng không tài nào có chút tin tức, cuối cùng lại để người đàn ông này thành công quay về Ninh gia…
“Nhờ kiệt tác của anh, tôi sống rất vui vẻ.”
“Phải không?”
Địch Lung nhướn mày, cao giọng nói, trên thân tỏa ra khí chất bất cần.
“Hôm nay trời đẹp, món nợ này nên tính rồi…” Ninh Diệp cười lạnh, chén trà trên tay bay về phía Địch Lung.
“Tới…” Địch Lung nhanh nhạy bắt được chiếc chén, nước trà sóng sánh tràn ra đổ lên mu bàn tay, cảm giác nóng rát truyền đến đại não nhưng hắn chẳng buồn nhăn mặt, trên môi còn treo một nụ cười hết sức gợi đòn.
Ninh Diệp ngứa mắt, bắt đầu tung nắm đấm về phía Địch Lung, mỗi chiêu thức đều mang theo sát khí, chuyên nhằm vào những nơi chí mạng. Nắm tay hắn cuộn chặt nổi đầy gân xanh, bắp thịt rắn chắc cuộn lên, chẳng mấy chốc căn phòng đã trở thành bãi chiến trường, bàn ghế đổ ngã lộn xộn, tiếng chén vỡ loảng xoảng vang lên không ngừng.
Trong mắt Địch Lung xẹt qua một tia hưng phấn, hắn bình tĩnh ra chiêu chống trả, thậm chí còn nhân cơ hội nhằm một cú đấm vào mặt Ninh Diệp.
Ngay khi cú đấm dữ dội như cuồng phong áp sát Ninh Diệp thì hắn đã kịp né tránh, nghiêng người, siết lấy cổ tay Địch Lung, đấm một phát lên vị trí xương sườn của anh ta.
Tiếng rắc rắc chói tai, Địch Lung nhịn đau, xoay người, một đòn tấn công vào bụng Ninh Diệp.
Quyền cước của cả hai đều nhanh nhẹn như gió lốc, mạnh mẽ như vũ bão, nhất thời không bên nào chiếm được ưu thế. Bầu không khí nồng nặc tư vị chết chóc, một người ngông cuồng, một người thâm hiểm, không nể tình cũng không nhiều lời.
Cuộc giao đấu kinh điển của hai vị lão đại, thật tiếc khi không có người nào được tận mắt chứng kiến…
Đánh tới khi đã thấm mệt, xương cốt đau mỏi rã rời thì cả hai mới tự động tách ra. Cuộc xung đột tạm thời kết thúc, Ninh Diệp giương đôi mắt lạnh lẽo như Diêm Vương trừng Địch Lung, tóc mái bết dính trên trán, lục phủ ngũ tạng như bị người đào lên, vẻ mặt thoáng biến sắc.
Địch Lung cũng chẳng khá khẩm hơn, hắn thở hổn hển từng hơi, có cảm giác như thân thể không phải là của mình nữa, đặc biệt là nơi l*иg ngực kia, rất có thể xương đã bị gãy. Hắn nghiến răng căm hận, không khí lại một lần nữa giương cung bạt kiếm.
Tuy nhiên, chẳng ai muốn động thủ nữa, lần giao đấu hiếm hoi này chỉ là kết quả của một phút nổi nóng, nếu còn tiếp tục ra tay thì sẽ là một thất sách.
“Ninh lão đại quả là lợi hại như trong lời đồn…” Địch Lung cười ha hả, thần sắc lộ ra vẻ tán dương thật lòng.
Ninh Diệp nhếch môi không biểu tình, hắn chỉ bỏ lại một câu rồi đi khuất dạng, “Tự lo liệu.”
Địch Lung tức chết, hắn nghiến răng kèn kẹt, thông qua bộ đàm gọi người đến đón…
…
Về phía Trì Ngưng, theo như thông báo từ Đường Tiêu, cô biết được rằng cuộc giao dịch của những trùm ma túy kia đã có sự thay đổi, nhưng cụ thể thế nào thì khó nói…
Bọn họ chỉ tra được địa điểm chứ không tra được thời gian, trước đó Đường Tiêu cũng đã đánh tiếng đến bên cảnh sát rồi, hiện giờ chỉ chờ những tên trùm kia sa lưới mà thôi.
Mai phục cả nửa ngày, trời đã nhá nhem tối mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, ngay cả một bóng ma cũng không có. Trì Ngưng thấy nóng bức cả người, cô khó chịu gãi gãi chân, mấy con muỗi bay vo ve bên cạnh như muốn hút máu cô bất cứ lúc nào.
Tiếng quạ kêu vọng khắp khu rừng hẻo lánh, Trì Ngưng đưa mắt ngó quanh quất, nơi cô đang đứng là một góc kín trên cao, chỉ cần liếc mắt nhìn xuống là có thể thuận lợi bao quát được toàn cảnh.
“Lâu thế không biết…”
Đột nhiên có tiếng xe rú gầm, Đường Tiêu ra dấu nhắc nhở Trì Ngưng im lặng. Cô mím môi, hướng đến nơi phát ra tiếng động.
Mấy chiếc xe lớn đồng loạt đến cùng một lúc, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, hoàn toàn không có chút kiềm chế nào. Đây là giao dịch phi pháp, bọn họ dám ngang nhiên như vậy?
Trì Ngưng cảm thấy kì lạ, cô lặng lẽ rời đi, men theo con đường mòn đến một đống phế liệu nhựa khổng lồ, trong bóng tối, trông nó như một con quái vật ghê rợn. Cô nhạy cảm nghe được tiếng sột soạt, nín thở, khi di chuyển đến gần, tiếng nói chuyện cũng ngày một rõ ràng hơn.
“Nhanh lên…”
“Vội cái gì chứ?”
“Bên đó đã nói rồi, lần này anh Long không tiện ra mặt nên mới phải để hàng ở đây…” Một tên vừa giải thích vừa tranh thủ thúc giục bọn thuộc hạ.
“Mày có nghe thấy tiếng gì không?”
“Muốn sống thì câm miệng, chuyển hàng mau…”
Trì Ngưng nghe được nội dung cuộc nói chuyện, trên mặt lướt qua một tia ngạc nhiên, đám người này đúng là gian xảo quá mức.
Cô nấp vào một bụi cây nhỏ, gửi một tin nhắn cho Đường Tiêu, sau đó lại âm thầm dõi mắt trông chừng hành vi của đám người.
Đường Tiêu đang chuẩn bị ra hiệu cho phía cảnh sát thì lại nhận được tin tức từ Trì Ngưng: Giao dịch, phía Bắc, đống phế liệu.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra cô không có ở bên cạnh mình. Đường Tiêu nhìn chằm chằm mấy chiếc xe rồ ga dưới kia, thảo nào từ nãy đến giờ hắn không thấy người nào từ trên xe bước xuống, thì ra là kế “dương Đông kích Tây”.
Nghĩ đoạn, Đường Tiêu phát tin cho cảnh sát lui về chỗ mà Trì Ngưng nói, sau đó phất tay cho mấy tên thuộc hạ ở lại, còn mình dẫn theo hai người đi tìm Trì Ngưng.
“Pằng… pằng…”
Tiếng súng nổ vang lên, cảnh sát từ tứ phía bao vây đám người, “Các cậu đã bị bao vây, nếu có bất kì hành vi chống trả nào, chúng tôi sẽ nổ súng.”
Đám người ngồi xổm giơ hai tay lên cao, trong lòng thầm than hỏng bét, vẫn là bị phát hiện, lần này có lẽ là ngồi tù mọt gông rồi.
Mấy tay cảnh sát dày dặn từ từ tiếp cận đám người, đem tất cả giải lên xe cảnh sát, số hàng này cũng giải quyết nốt. Bọn họ không thể ngờ trong đống phế liệu bẩn thỉu này lại có một đống ma túy chất thành núi…
“Rời đi mau, nếu không sẽ có chuyện…”
Một vị cảnh sát đứng tuổi nhắc nhở mọi người, tin tức là bọn họ lấy được từ miệng của người trong xã hội đen, vì vậy không thể không cảnh giác.
Những chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ nối đuôi nhau phóng ra khỏi khu rừng.
Trì Ngưng thầm thở phào, cô thế mà lại “mèo mù vớ cá rán”, gặp may bất ngờ đạt được cái nằm ngoài khả năng…
------
Cổ vũ cho Mây nhé!!! ☁️