Trâu Ưng đang trên bờ vực của cái chết, hắn mơ màng sờ cổ mình, ngón tay của hắn đỏ bừng.
Ban nãy, cơn gió mạnh thổi qua cổ hắn. Chỉ cần lệch thêm 3cm nữa thôi thì hắn đã thở thành cái xác chết.
Xuyên qua đám người, Trâu Ưng sững sờ nhìn cậu thanh niên ở cách đó không xa, đây chính là...một người dị năng sao?
Đội trưởng đội đồng phục trấn an nhóm em trai nóng nảy của Trâu Ưng, Bạch Thần kịp thời nói: “A Trạch không việc gì phải sợ, chúng tôi biết cậu không có ý định gϊếŧ người, vừa rồi cậu chỉ muốn thể hiện dị năng của mình thôi phải không?”
Bạch Thần nhìn chăm chú gương mặt Tần Trạch, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của Tần Trạch.
Tuyệt tối phải trả lời là “Đúng rồi”.
Tần Trạch hơi nhướng mi, sau đó mở to hai mắt: “Đương nhiên. Tôi với anh ta không thù không oán, tôi gϊếŧ anh ta để làm gì chứ?”
Tần Trạch vừa nói, vừa cảm thấy có chút oan ức: “Tôi tấn công cái bình, các anh cho rằng tôi đang làm trò, dao thật súng thật, các anh lại nghi ngờ tôi đả thương người khác. Vậy không lẽ tôi không đánh trả mà chờ các anh đánh tôi, tôi đâu có ngốc.”
Mọi người dường như nghẹn họng.
Người giám sát trong đại sảnh đã ghi lại tất cả điều này một cách chính xác.
“Người này nhất định phải được nhận!”
“Đúng vậy, nếu đã có thể tìm ra người dị năng hệ gió, vậy nhất định phải tìm ra những người dị năng khác. Bây giờ, thông báo ra bên ngoài, chỉ cần là người có dị năng, sau khi đăng ký chính thức sẽ được hưởng đãi ngộ.”
“Thế lực mạnh mẽ này cần phải nắm chặt trong tay nhà nước.”
Một số lãnh đạo cấp cao tràn đầy kỳ vọng về sự xuất hiện không có cơ sở của những người dị năng. Tuy nhiên, một người đàn ông trung niên đứng ngoài rìa cau mày.
“Ông Triệu, ông đang nghĩ cái gì vậy?”
Triệu Trung là phó giám đốc an ninh của căn cứ này, ông ta thuộc ban quản lý chính của căn cứ và Bạch Thần chính là cấp dưới của bọn họ.
Bây giờ nghe được câu hỏi này, Triệu Trung nặng nề bận tâm: “Tôi đang nghĩ, chuyện gì cũng có hai mặt, sau cơn mưa lớn, người dị năng xuất hiện, vậy sẽ còn xuất hiện những thứ đáng sợ khác nữa không?”
Trong hai năm qua, những thảm họa thường xuyên gây ra vô số thương vong, Triệu Trung đã đánh mất vận may từ lâu.
Trong phòng không biết yên tĩnh từ lúc nào, rất lâu sau, một âm thanh già nua thở dài: “Sắp tới sẽ tăng cường xử lí sự cố trong căn cứ.”
Đối với những người không biết, bọn họ chỉ có thể sử dụng phương pháp ngu ngốc này.
Trong đại sảnh, Trâu Ưng và người em trai bị thương của hắn đều đã được băng bó. Sau khi nhìn thấy năng lực phi thường của Tần Trạch, không ai dám đánh giá thấp anh nữa.
Đội trưởng đội đồng phục kính cẩn nói: “Anh Tần, từ nay về sau anh cứ ở biệt thự này, cần gì có thể tìm chúng tôi.”
Dừng một chút, hắn nói: “Tôi tên Trình Chương.”
Người đàn ông có chút cao ngạo này cuối cùng cũng kiềm chế được thói kiêu ngạo của mình vào lúc này.
Tần Trạch dường như không phát giác được sự thay đổi từ coi thường sang tôn trọng của Trình Chương, anh gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn.”
Trình Chương dẫn mọi người rời đi trước, Trâu Ưng theo sát, khi họ đi ngang qua Tần Trạch, Trâu Ưng quay đầu lại liếc nhìn Tần Trạch.
Tần Trạch nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười mực thước.
Trâu Ưng dừng lại, bỏ đi mà không thèm nhìn. Sau đó là đến Bạch Thần.
Tần Trạch và Tần Hi Hi là những người duy nhất còn lại trong căn biệt thự lớn như vậy.
Tần Trạch có chút mệt mỏi ngồi trên sô pha, trên đầu lấm tấm mồ hôi.
Tần Hi Hi vừa lo lắng vừa đau lòng, vội vàng đi rót nước: “Anh hai, uống một chút đi.”
Sau khi uống hết một cốc nước, Tần Hi Hi lại tiếp tục rót nhưng bị Tần Trạch ngăn lại.
“Hi Hi, em cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi”. Đáy mắt đen của Tần Hi Hi không che giấu được nữa.
Tần Hi Hi có chút dè dặt, hai chân khép lại ngồi thẳng.
Cô nhìn anh trai đang nằm nghỉ trên sô pha, do dự không nói nên lời, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh, sao anh lại nói ra?”
Dị năng giống như tiền tài, kho báu vậy, không được tiết lộ.
Những người quản chế giám sát cũng tò mò, nhìn Tần Trạch thông qua camera không chớp mắt.
Tần Trạch nghiêng đầu, như thể anh đang nhìn cô, nhưng cũng giống như đang trong trạng thái mê man.
Anh nói: “Sức mạnh cá nhân rất nhỏ. Bây giờ, thế giới bên ngoài quá khó khăn, anh muốn có nhiều bạn đồng hành hơn để cố gắng cải thiện tình hình hiện tại hết mức có thể.”
“Hi Hi, cuộc sống của chúng ta trước đây đã quá khó khăn, nhưng có rất nhiều người cũng giống như chúng ta, thậm chí còn tồi tệ hơn chúng ta trước đây nữa.”
“Ông trời đã ban cho anh năng lực này, và có lẽ ông ấy cũng muốn thấy anh làm được việc gì đó.”