Quý Tinh Nhiên nhìn cá nướng mà gia đình nàng vừa đặt lên giá nướng, thực sự cảm thấy có chút đau đầu.
Đây đều là nàng vừa mới bắt được.
Hai con cá trắm cỏ nhỏ và một con lươn.
Kéo tiến độ kỹ năng săn bắt sơ cấp lên 5/10.
Hai con cá nhỏ hơn cả bàn tay của nàng, nhà bọn họ còn không đủ ăn.
Bây giờ lại có năm người đến.
Cho hay là không cho đây?
Nàng không muốn cho tí nào.
Hôm nay, trong lúc bắt lươn, Quý Tinh Nhiên đều nhắm mắt.
Hàm răng cắn rách môi mới chịu đựng được không hét toáng lên.
Lúc bắt chúng bỏ vào trong túi lưới, hai mắt Quý Tinh Nhiên đều đỏ.
Những con cá cũng khó khăn lắm mới bắt được.
Tại sao lại phải cho người khác ăn không như vậy?
Nàng cũng không muốn làm thánh mẫu gì cả.
Ngoại trừ phụ mẫu, trên đời này không có ai đáng giá để nàng phải hy sinh.
Quý Tinh Nhiên kéo Quý Xương Minh đến bờ sông cách đó vài mét để bắt cá.
Sau khi xác nhận Thẩm Tuệ Tâm và người nhà của Quý Hiển Vinh đều ở trong tầm mắt cửa mình, nàng mới nhỏ giọng hỏi Quý Xương Minh.
“Cha, chúng ta phải chia thức ăn cho bọn họ sao?”
Quý Xương Minh sửng sốt, vội vàng nói: “Đương nhiên là không cho!”
Sau đó, ông cẩn thận nhìn Quý Tinh Nhiên nói: “Nhiên Nhiên, cha biết con là người lương thiện, có lòng tốt, nhưng mà tuyệt đối không thể làm thánh mẫu.”
“Loại chuyện này một khi đã bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại.”
“Có cần cha kể cho con nghe câu chuyện thăng gạo ân, đấu gạo thù không?”
Quý Tinh Nhiên nghe vậy thì đầu đầy vạch đen.
Chuyện gì thế này?
Rõ ràng là nàng sợ cha nương làm người tốt không có giới hạn.
Kết quả là Quý Xương Minh còn sợ nàng quá ngây thơ mà giang tay ra cưu mang những người kia.
Quý Tinh Nhiên vội vàng nói: “Không cần kể chuyện xưa đâu ạ!”
“Con chỉ muốn hỏi cha một chút thôi, con sợ cha và nương muốn cho ấy mà.”
Dù sao trong nhà người ta trên có mẫu thân già cả, dưới có hài tử khóc lóc đòi ăn.
Lúc này Quý Xương Minh mới yên tâm, ông cười nói: “Chuyện này còn cần con nói sao? Chẳng lẽ cha và nương của con lại không biết chuyện này sao?”
Quý Xương Minh nói: “Không thể cho, chỉ có thể đổi.”
“Có tiền thì đổi bằng tiền, không có tiền thì đổi bằng đồ vật, nếu ngay cả đồ đạc đều không có, liền dùng tay nghề cùng tin tức để đổi.”
“Nếu ngay cả như vậy cũng không có, vậy bọn họ dựa vào đâu mà muốn chúng ta cho bọn họ đồ miễn phí?”
Quý Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn Quý Xương Minh, nói thầm: “Trước đây, không phải cha luôn giúp đỡ họ hàng xa và đồng hương ở quê sao?”
Lúc đó cũng không thấy cha khôn khéo như bây giờ.
Quý Xương Minh cười nói: “Chuyện đó sao? Có rất nhiều nguyên nhân, đầu tiên là hòa khí sinh tài, làm ăn buôn bán cũng cần một chút vận khí và phong thủy, tu sửa từ đường và làm nhiều việc tốt không phải là làm chuyện ngốc nghếch.”
“Lý do thứ hai, mặc dù nói là xây đường và tu sửa từ đường, nhưng mà thật ra đó đều là cơ hội để kết bạn giao lưu, mọi người đều cần một cơ hội để trao đổi tin tức trong việc kinh doanh.”
“Lý do thứ ba là rất nhiều đồng hương ở quê trước đây đã từng giúp cha nương của con. Còn nữa, chúng ta ở trong thành phố lớn, nhưng mà gia gia, nãi nãi, ngoại công và ngoài bà của con thì vẫn ở quê, cha đối xử với những đồng hương đó tốt một chút, lỡ như xảy ra chuyện gì, có lẽ bọn họ không giúp được gì nhiều nhưng vẫn có thể thông báo cho cha kịp thời, đây coi như kiếm lời rồi.”
Quý Tinh Nhiên đã hiểu!
Nhưng mà nàng vẫn rất tò mò: “Vậy trước đây cha mua mấy thứ như đồng tiền kỷ niệm, là trà và đồ chơi văn hóa, cũng là vì mục đích này ạ?”
“Khụ khụ khụ…” Quý Xương Minh hắng giọng để che giấu sự mất tự nhiên của mình.
“Cái đó… Đó chủ yếu là một số sở thích cá nhân của cha… Con đừng nói với nương của con.”
Quý Tinh Nhiên: “…”
Có vẻ như nàng đã đánh giá cha của mình quá cao rồi!
Vận may của hai cha con bọn họ rất tốt, lại bắt thêm được ba con cá.
Trong đó còn có một con khá to, nặng chừng một cân.