Nói xong, hắn liền chạy nhanh tiếp người vào sân, Lữ thị cũng nhanh chóng lau nước mắt đuổi kịp.
Nguyễn Ninh đang đứng ở trong sân, mấy người vừa đi vào liền nhìn thấy nàng, đều sửng sốt.
Nguyễn Tuấn vội vàng buông tay lão đại phu bị hắn nắm suốt một đường, vui sướиɠ chạy tới nhìn Nguyễn Ninh: “Đại tỷ, tỷ tỉnh, thật tốt quá!”
Lữ thị đi tới nói: “Ninh Nhi tỉnh được một lát rồi, hơn nữa……”
Nguyễn Ninh nhìn nam tử cao lớn ôm Nguyễn Thư sửng sốt, nam nhân này thật cao thật tuấn, nàng nhàn nhạt quét mắt liền dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn Nguyễn Thư đang hôn mê bất tỉnh nói: “Mẹ, trước đừng nói chuyện này, đem A Thư ôm vào trong phòng rồi nói sau.”
Nàng vừa rồi nghe được bên ngoài bọn họ nói chuyện, trong lòng âm thầm thở dài, nguyên chủ bởi vì lực lớn, cho nên ăn rất khỏe, một người ăn ba bát lớn, không no liền làm cho ầm ĩ,cho nên người trong nhà vì nhân nhượng nàng, đồ ăn gần như đều rơi vào trong miệng nàng.
Nếu không phải nguyên chủ ăn quá nhiều, đại đệ Nguyễn Thư của nàng cũng sẽ không vì để dành thức ăn cho nàng mà đói ngất đi.
Lữ thị nghe vậy gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Nàng quay đầu nhìn về phía nam tử cao lớn ôm Nguyễn Thư: “A Triệt, phòng A Thư ở bên này, làm phiền cháu ôm hắn theo ta lại đây.”
Liễu Triệt ánh mắt thâm thúy liếc Nguyễn Ninh một cái, sau đó ánh mắt lơ đãng quét tới đống gạch vụn cùng một vũng máu nhỏ không xa phía sau Nguyễn Ninh.
Ánh mắt hắn hơi hơi dừng lại, rồi sau đó thực mau hoàn hồn, lúc này mới ừ một tiếng, ôm Nguyễn Thư đi theo Lữ thị đến căn phòng có nhiều ánh sáng nhất bên trái.
Nguyễn Ninh vừa định đi theo, xem tình huống thế nào, Nguyễn Tuấn đã giữ nàng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đại đại đại…… Tỷ…… Tỷ…… Nói chuyện lưu loát?”
Trong nháy mắt bị Nguyễn Tuấn giữ chặt ống tay áo, đáy lòng Nguyễn Ninh nháy mắt dâng lên cảm giác phản kháng, nhưng nhìn thấy thiếu niên đôi mắt sáng ngời mang theo chờ mong, cuối cùng nàng vẫn không ném hắn ra, nàng gật đầu: “Đúng. Ta chẳng những nói chuyện lưu loát, còn không ngốc!”
Kiếp trước cô cũng có một một người em trai kém cô hai tuổi, nhưng cũng giống như cha mẹ nàng, em trai nàng cực kỳ ghét cô và không hề coi cô là chị gái, khi cha mẹ cô bán cô, em trai còn cười ha hả hỏi cha mẹ đem cô bán bao nhiêu tiền, phải dùng tiền bán mua máy chơi game.
Ở trong lòng em trai, cô người chị ruột này còn không bằng một cái máy chơi game.
Nhưng Nguyễn Ninh ở thế giới này lại rất hạnh phúc, mặc dù gia cảnh nghèo khó, sinh hoạt nhiều tai nạn, nhưng hai đệ đệ của nguyên chủ lại thiệt tình thương nàng, giống cha mẹ đều đặc biệt sủng nàng người đại tỷ này, chưa bao giờ ghét bỏ nàng là người ngốc, chưa bao giờ cảm thấy nàng là trói buộc!
Nguyễn Ninh trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nguyên lai giữa người với người chênh lệch thật sự rất lớn.
“Thật tốt quá!” Nguyễn Tuấn nghe xong Nguyễn Ninh nói, mừng rỡ như điên nhảy một cái cao ba thước, sau khi rơi xuống đất lưu loát xoay người một cái, bay qua ôm lão đại phu vừa đến vẫn còn đang thở hổn hển xoay vòng vòng: “Lý đại phu, ngài nghe được không? Đại tỷ cháu tỉnh, không còn ngốc, nói chuyện cũng lưu loát!! A!! Cháu thật rất vui vẻ!!”
Lý đại phu bị hắn ôm đến sắp trợn trắng mắt, hắn tuổi tác một đống, bị Nguyễn Tuấn hỗn tiểu tử này lôi kéo chạy một đường, vốn đã mệt đến hoảng, nay vào sân còn không thả một hơi đâu, đã bị Nguyễn Tuấn lắc đến đỏ mặt, một hơi đều không lên không được!
“Buông tay! Buông tay!” Thanh âm Lý đại phu kêu nghẹn ngào giãy giụa, nhưng Nguyễn Tuấn hoàn toàn đắm chìm trong vui sướиɠ của bản thân, căn bản nghe không được.
Vẫn là Nguyễn Ninh thấy Lý đại phu mau nghẹn đến ngất xỉu, nhanh chóng tiến lên một tay bắt lấy một người, tâch hai người ra, Lý đại phu lúc này mới có thể thở phào một hơi.