Bà Xã, Em Thật Biết Cách Lừa Người

Chương 33: Cô là ai

Chỉ một câu nói của Lãnh Nhật Nam đã biến một người phụ nữ vốn đang “dịu dàng” trở nên mạnh mẽ.

Nếu như nói chuyện Hàn Nhi Phương giả làm Youki làm cho Lãnh Nhật Nam cảm thấy nhục nhã chưa từng có, như vậy chuyện Lãnh Nhật Nam đang làm không thể nghi ngờ là hành vi quá mức biết bao nhiêu lần đối với Hàn Nhi Phương.

Thì ra chiều nay A Hàm chạy tới lấy vân tĩnh mạch của cô vốn không phải là để đưa vào tư liệu nhận dạng của gác cổng!

Đến tột cùng làm sao hắn có thể phát hiện ra? Hay là cho tới bây giờ hắn chưa từng tin tưởng mình?

Quả thật Hàn Nhi Phương tức giận đến phát điên, điên cuồng giãy giụa muốn thoát thân.

Lãnh Nhật Nam bắt lấy cổ tay cô cố định lại một chỗ, vòng eo cường tráng đột nhiên dùng lực, cười lạnh nói:

“Không phải em vẫn luôn trông ngóng tôi làm vậy sao? Tôi làm như em mong muốn, sao em lại không thích thế?”

Lời nói này của hắn phiên dịch ra thành thế này: "Không phải em luôn muốn tìm đường chết sao, tôi đây thỏa mãn em, em gấp gáp cái gì".

“Tôi gϊếŧ anh đồ khốn nạn!”

Hàn Nhi Phương bị đâm vào khiến cho hai mắt tối đen, thật sự hận không thể chết cùng hắn, nhưng mà lý trí lại không cho cô làm việc ngốc nghếch kia, hiện giờ ngoại trừ biết mình đã bị lộ, những thứ khác cô không hề biết gì. Cho tới giờ khắc này chứng kiến biểu lộ phẫn nộ chân thật của Hàn Nhi Phương, Lãnh Nhật Nam mới cảm thấy lửa giận tích tụ trong lòng rốt cuộc hơi dịu xuống một chút, ánh mắt sắc bén của hắn không hề chớp khóa chặt lấy Hàn Nhi Phương, trầm giọng nói:

“Nói đi, rốt cuộc cô là ai? Cảnh sát hình sự quốc tế, gián điệp hay là người được phái tới giám sát tôi?"

Damon có thể không hề cảnh giác nói cho hắn biết thân phận thật sự của Youki chứng tỏ người phụ nữ này không thể nào là người của lão, Haren cùng Damon có quan hệ mật thiết, cô cũng không thể nào là tai mắt của Haren, có thể tráo người của Damon và Heren trước mặt bọn họ, còn có thể dễ dàng lừa gạt Thanh Mộc như vậy, tránh thoát nhiều lần thử của hắn. Nhất định sau lưng cô có một đồng bọn rất lợi hại, hơn nữa đang ở trong Hải Âu.

Bọn họ trăm phương nghìn kế tiếp cận mình như vậy, đến tột cùng là có mục đích gì? Chẳng lẽ vì đám hàng kia của Damon?

Hàn Nhi Phương tỉnh lại trong cơn đau đớn bén nhọn, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ánh sáng hợp kim của vách tường lạnh lẽo.

Cô ngoái đầu nhìn quanh một lượt, căn phòng to như vậy ngoại trừ chiếc giường cô đang nằm thì không còn thứ gì khác, cửa phòng đóng chặt, không có cửa sổ, không thể phân biệt rõ ngày đêm, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu.

Ngoại trừ chiếc vòng cảm ứng trên tay cô không có bất kì vũ khí tự vệ hoặc công cụ truyền tin nào, cho nên trừ khi cô có thuật xuyên tường hay độn thổ, nếu không thì tuyệt đối không thể chạy thoát.

Bốn phía yên lặng như tờ.

Hàn Nhi Phương nằm trên giường, mặt không biểu cảm nhìn lên trần nhà, thậm chí trong lòng cũng không dư thừa cảm xúc mà đi thương tiếc cho trinh tiết của mình, chỉ bận rộn phân tích hồi tưởng lại lời Lãnh Nhật Nam nói, hắn cứ luôn hỏi cô là ai, hiện giờ lại nhốt mình trong căn phòng được phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chứng minh ngoại trừ cô đã bị bại lộ thì bọn người Vương Thái vẫn chưa bị phát hiện ra.

Từ điểm này, hàng chân mày nhíu chặt của Hàn Nhi Phương rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, đang nghĩ người nào đó cũng nên đến đây rồi thì chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, cô quay đầu lại nhìn hắn một cái, chậm rãi ngồi dậy, lưng tựa vào góc giường.

Người đàn ông kia mặt một bộ đồ sát thủ màu đen, nút thắt màu trắng bạc cẩn thận tỉ mỉ thắt trên cổ, sắc mặt căng cứng càng làm nổi bật khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của hắn, hiện giờ toàn thân hắn đều tản ra một hơi thở tử thần lạnh lẽo, không còn vẻ ôn tồn ngày trước.

Hàn Nhi Phương cũng yên lặng nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt không chút sợ hãi.

Lãnh Nhật Nam đi tới ngồi xuống cuối giường, lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng trước:

“Tỉnh rồi thì chúng ta nói chuyện đi.”

Hàn Nhi Phương không lên tiếng, nhàn nhạt liếc nhìn một bên đuôi chân mày đã đóng vảy của hắn, trong lòng có chút nuối tiếc: "Hơi kém một chút, đáng tiếc."

Trong khi Lãnh Nhật Nam tựa như dã thú giằng xé nửa ngày, cuối cùng đầu óc còn phát sốt ngoan cường muốn bắn vào trong, Hàn Nhi Phương thật sự không nhịn được nữa, thừa dịp hắn đang lên cao trào không phòng bị đột nhiên dùng sức cầm lấy đèn ngủ đầu giường đập xuống đầu hắn.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn bị hắn giơ tay chặn lại.

Lãnh Nhật Nam thấy ánh mắt tức giận cùng phẫn nộ của cô thì thoáng cái đã đoán được tâm tình của cô, lạnh lùng nhếch khóe môi, cũng không nói lời nào.

Sau nửa ngày hai người giằng co không tiếng động, cuối cùng Hàn Nhi Phương mở miệng hỏi trước:

“Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Lãnh Nhật Nam nhìn cô một cái thật sâu, bình tĩnh nói:

“Hai ngày.”

Thời gian hai ngày cũng đủ để làm rất nhiều việc, tỷ như tìm người, tỷ như kí hợp đồng, cũng đủ để bọn người Vương Thái phát hiện mình đã mất tích.