Kenkyo, Kenjitsu O Motto Ni Ikite Orimasu

Chương 11

Kisshouin Takateru

Tôi có một đứa em gái nhỏ hơn 7 tuổi.

Gần đây con bé có mấy biểu hiện lạ lắm.

Vì được nuôi dưỡng dưới sự nuông chiều của cha mẹ nên em gái của tôi trở nên bướng bỉnh và hư hỏng.

Vì mẹ lúc nào cũng ở gần con bé, sự ảnh hưởng từ mẹ đã tác động rất lớn tới suy nghĩ và cảm nhận của nó, và gần như, em tôi đã trở thành một phiên bản thu nhỏ của mẹ. Tôi chỉ điềm tĩnh nhìn việc này xảy ra, và tôi đã nghĩ, ‘Cứ thế này thì con bé chắc sẽ trở nên giống bọn con gái nhà giàu kiêu căng học ở trường mình mất thôi.’

Tôi tôn trọng cha mẹ và quý mến gia đình.

Nhưng cha mẹ tôi, cách mà họ lúc nào cũng khinh thường người dưới trướng là thứ mà tôi không bao giờ trở nên quen được. Họ có biết những con người mà họ lúc nào cũng khinh thường đó là những nhân viên hết mực trung thành với công ty không?

Tôi là con trai cả, và một ngày nào đó tôi sẽ thừa hưởng công ty và gia tộc.

Lúc chuyện dó xảy ra, tôi sẽ phản đối cách làm của cha tôi.

Nhưng, quay lại với em tôi.

Con bé mà tôi tưởng là phiên bản thu nhỏ của mẹ tôi tự nhiên thay đổi hẳn sau khi nó vào năm nhất tiểu học trường tôi.

Nói sao nhỉ, tự nhiên nó ngốc đi hẳn. Theo một cách tốt.

Tôi có nên sửa lại là ngây thơ không nhỉ?

Và có vẻ là nó đang lén lút làm chuyện gì đó.

Con bé học không tệ. Thậm chí nó còn siêng năng đi học mấy tiết học mà trước đây nó bỏ chỉ vì chán.

Dù mới sau tuổi nhưng em tôi đã biết đâu là đúng, đâu là sai và thậm chí còn nói ra mấy thứ phức tạp đối với mấy đứa nhóc cùng tuổi.

Nếu chỉ xét mấy cái này không thì có thể xem nó là một con bé sáng dạ.

Tuy nhiên đôi khi nó cũng có những hành động kì lạ, tôi thì thấy mấy cái đó khá hài hước.

Dạo gần đây, tôi bắt đầu quan sát kĩ em tôi hơn.

Em gái tôi đã luôn mến tôi, nhưng gần đây, có vẻ là chuyện này đã lên một tầm cao mới.

Mỗi khi con bé thấy tôi, mặt nó sáng lên và nhào thẳng đến tôi. Trông cứ như cún con ấy.

Cái đuôi vô hình của nó cứ ve vẩy.

Con bé cũng không giấu diếm chuyện nó mến tôi, dù sao thì nó cũng là em tôi nên trông nó rất dễ thương.

Và khi tôi đối xử với con bé tốt hơn vì sự thay đổi này, nó thậm chí còn quý tôi hơn nữa.

Chỗ ngồi cạnh tôi trên sofa về cơ bản đã trở thành chỗ ngồi mặc định của nó.

Một ngày nọ em tôi nói là muốn đi học thêm.

Con bé nài nỉ là nó muốn đến trung tâm dạy thêm chứ không muốn thuê gia sư. Lý do mà nó đưa ra nghe rất mờ ám.

Nhưng vì nhiệt huyết của con bé là thật, nên tôi quyết định giúp nó bằng cách thuyết phục cha mẹ tôi một tí, ngay sau đó nó cảm ơn tôi với nụ cười toe toét.

Tôi tra hỏi con bé một tí để đùa với nó, đúng như tôi nghĩ, mắt của nó cứ chạy loạn cả lên.

Vậy là con bé thực sự có mục đích khác.

Mà cũng chả sao.

Khi tôi nói là mắt của con bé đã làm nó bị lộ, con bé đông cứng lại đến mức chỉ nhìn sơ qua là thấy.

Phản ứng của em gái tôi thực sự là quá thú vị.

Vì nó nhìn rất ngốc với cái mồm hả ra trông cứ như mấy bức tượng Haniwa (1) làm tôi không thể nhịn cườinổi.

Lần tới nó hóa thành tượng Haniwa chắc tôi sẽ thử ném kẹo vào mồm nó.Hhhldfjasdklf

Chuyện nhìn lên bên phải là thật nhưng em tôi có một đặc điểm khác mà cả nó cũng không nhận ra.

Khi con bé giả bộ cười để nói dối, núm đồng tiền của nó giật giật.

Tôi nhận ra chuyện này vì gần đây hai anh em tôi ở với nhau thường xuyên hơn.

Tôi chắc rằng con bé không hề biết chuyện này.

Nhưng tôi cũng không nói nó biết đâu.

Cứ để thế này thú vị hơn.

Trong các chuyến đi biển từ trước đến nay, vì ảnh hưởng của mẹ tôi mà em tôi lúc nào cũng tránh tắm biển vì nó không muốn bị đen da. Năm nay, cũng con bé đó, chạy xuống biển trước.

Chắc là con bé muốn phô diễn kết quả học được từ trường dạy bơi nên nó bơi rất nhanh, nhưng chìm nghỉm ngay sau đó.

Nó trông cứ như người bị đuối nước điển hình, nên tôi cũng không thể nào hiểu được nó lấy đâu ra sự tự tin trước đó.

Em đang nghĩ cái gì đấy, cô em gái.

Vì lo cho nó nên lúc nào tôi cũng để con bé trong tầm quan sát. Bơi một hồi thì nó phát hiện ra kĩ thuật leo lên lưng tôi để bơi dễ hơn.

Nó cứ ngồi trên lưng tôi mà chỉ trỏ hướng bơi nên đôi khi cũng tôi cố ý lặn xuống một vài đợt sóng.

Cảnh con bé trông như con ngốc bị sóng đánh ướt người làm tôi buồn cười.

Khi tôi xin lỗi nó vì không để ý, con bé kêu sóng biển mới có lỗi, không phải tại tôi.

Có vẻ là đúng thật, chuyện người ta hay nói là trẻ con ngốc một tí thì dễ thương hơn…

Dù cho năm ngoái em tôi không hề bước một bước xuống biển, năm nay con bé vì tắm quá nhiều nên da ngày càng đen.

Tôi biết là mẹ sẽ giận lắm nếu thấy con bé đen thế này nên tôi bảo nó nhớ thoa kem chống nắng, em tôi chỉ nói kiểu ‘dạ, dạ’ rồi lại nhảy thẳng xuống biển.

Đúng như tôi nghĩ, con bé hoảng cả lên khi mẹ tôi trở nên kích động vì thấy da nó đen thui.

Đã nói nó trước rồi mà, thật là ngốc quá đi.

Một ngày nọ, tôi về nhà và thấy cha mẹ đã ra ngoài. Khi tôi vào phòng Piano, không biết tại sao nhưng tôi thấy em tôi đang chơi Der Flohwalzer một cách cực kì vui vẻ.

Nó thậm chí còn thêm mấy chữ “Bun cha cha~” hay mấy lời bài hát kì lạ kiểu đó và thích thú nhún nhảy theo nhạc.

Tối đó mẹ tôi có hỏi là hồi nãy ở nhà nó làm những gì, con bé vô tư trả lời là “Con luyện đánh Piano, bài mà con sẽ biểu diễn ấy.”

Xạo! Hồi nãy chơi Der Flohwalze mà! Từ hồi nào biến thành bài biểu diễn thế!

Khi con bé ở một mình, tôi không biết nó làm những gì, nhưng trông bộ dạng cực kì đáng nghi.

Vào ngày Valentine, nó kiểm tra kĩ càng mấy hộp chocolate mà nó mang về. Nó yêu cầu tôi đưa nó xem ảnh khối học của tôi, nhưng có mơ mà tôi đưa.

Em tôi cứ nhìn tôi cười mỉm mỉm làm tôi phát ghê.

Tôi cũng được con bé tặng thứ mà có vẻ là chocolate tự tay nó làm, vì gần chuẩn bị thi nên tôi rất ngại thử.

Con bé cứ khăng khăng là chẳng sao đâu vì nó có nhờ chị giúp việc giúp nên tôi cũng cắn răng ăn thử, nhưng mà…

…Nó chả có vị quái gì cả.

Chocolate không vị là thế quái nào.

Vì em gái tôi tự tin mỉm cười chờ tôi nói ra cảm nhận nên tôi quyết định bảo nó là chocolate ngon lắm và cảm ơn nó.

Không biết năm sau có lại là chocolate tự làm không…

Tôi phải thi vào cao trung năm sau nên chắc là tôi phải tìm cách nào đấy để khéo léo từ chối nó.

Đỉnh điểm của sự kì lạ của em tôi là thế này:

Một hôm nọ, tôi thức dậy và đi lấy nước uống.

Cửa phòng em tôi he hé mở và tôi có thể nghe một giọng nói kì lạ phát ra từ bên trong.

Tò mò chuyện gì đang xảy ra, tôi ghé mắt vào xem thử và thấy trong căn phòng tối, chỉ với ánh đèn bàn le lói, đang ngồi bệt dưới đất và quay lưng lại hướng tôi ở khoảng giữa giường và tủ là em gái tôi, đang cười một cách kì quái.

…Tôi cứ tưởng là quái vật hay gì đấy.

Không hề nhận ra sự hiện diện của tôi, em tôi cứ lẩm bẩm gì đó trong khi cười.

Vì trông đáng sợ quá nên tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại và lẻn về phòng.

Tôi không biết liệu có thứ gì đó đã nhập vào con bé không.

Tôi quyết định là sẽ chỉ quan sát nó.

Và không bao giờ lại gần phòng em tôi vào buổi tối.

TL Note:

Haniwa: Tượng đất của người Nhật, dùng trong các nghi thức trong đám tang. Tượng Haniwa hay có kiểu hả hết mồm ra, nên Takateru-Oniisama mới thấy Reika hài hước.