Hàn Cánh vừa liếc mắt đã nhận ra, cô bé vừa gọi mình là chú hai chính là con gái nhỏ của anh trai Nhị Nha.
Nhị Nha mặc một chiếc áo cộc tay màu hồng nhạt mới tinh, hai bím tóc bện được xếp chỉnh tề ở hai bên.
Chiếc quần dài màu lam phớt hồng không một mảnh vá, chân mang một đôi giày vải mới.
Cô bé không còn là nha đầu đen đen, trên người mặc bộ đồ cũ đầy mảnh vá của anh trai trong ấn tượng của anh nữa.
Hàn Cánh bình tĩnh nhìn Nhị Nha, nhìn tới trái tim Nhị Nha đập thình thịch, cúi đầu, ánh mắt hoảng hốt.
“Nhà cháu ở đâu?”
Hàn Cánh gần như không đè nén nổi tính tình, lạnh giọng hỏi: “Cha cháu đâu?”
Dù gì Nhị Nha cũng chỉ là đứa bé mười một mười hai tuổi, không chịu nổi áp chế như phô thiên cái địa trong giọng nói của Hàn Cánh.
Con bé run giọng, hệt như chỉ một giây sau sẽ ngã quỵ trên đất: “Ở, ở trong, trong nhà…”
Trong nhà, cô bé sợ nhất là chú hai nghiêm túc, không chỉ có cô sợ, cha mẹ cô cũng rất nhút nhát e dè chú hai này.
Cuối cùng, Hàn Cánh lạnh lùng nhìn Nhị Nha sau đó ôm con gái chạy nhanh về phía nhà mình, sắc mặt âm trầm như mực, đen như diêm vương.
Nhị Nha vội vã chạy chậm theo phía sau, lại nghe thấy trong số đám nhóc kia có người cơ trí muốn chạy đi nhặt đồ Hàn Cánh ném lại.
Cô bé vội thét to quay đầu lại, đánh nhau với đám nhóc kia để bảo vệ mấy túi đồ:
“Đây là đồ nhà bọn tao, mày dám lấy, chú hai của tao sẽ tới nhà bọn mày đánh bọn mày.”
Đám nhóc kia hùa nhau nhào lên, cuối cùng xé mở túi kẹo, mỗi đứa ôm đi vài cây sau đó giải tán chạy tứ phía.
Nhị Nha đuổi theo đám nhóc kia, mắng: “Đây đều là đồ nhà tao, là của tao với em trai tao, bọn mày trả lại đây cho tao!”
“Bọn mày dám lấy đồ nhà tao, bọn mày đều là ăn trộm.”
“Đó là của chú hai nhà mày, là của Hàn Hiểu Thần.”
Có đứa bé hiểu chuyện, học người lớn nói chuyện:
“Là mày với em trai mày nhân lúc cha mẹ Hàn Hiểu Thần không có nhà mà trộm đồ của Hiểu Thần. Mày mới là ăn trộm.”
“Đúng! Mày mới là ăn trộm! Trộm tiền nhà Hàn Hiểu Thần còn kêu chúng tao tới bắt nạt Hiểu Thần! Mày mới là trộm!”
Nhị Nha không chịu nổi khi thấy người khác gọi mình là trộm, lớn tiếng hét lên:
“Bọn mày mới là trộm, đây vốn là của tao với em trai tao. Hàn Hiểu Thần chỉ là con hoang bị mẹ bỏ rơi. Mẹ nó vụиɠ ŧяộʍ với người khác, nó rõ là đứa ti tiện không ai thèm!”