Ai cũng chưa từng thấy Ninh Chi động tay động chân bao giờ, thậm chí có rất ít người nhìn thấy cô tức giận, nhưng lần này, bọn họ đều thấy được.
Hai nam sinh đứng sau lưng Mã Yến cũng không dám tiến lên dìu cô ta, không dám giúp cô ta nói chuyện, hiện tại bọn họ mới giống như có chút đầu óc.
Một khi chuyện này phơi ra ánh sáng, đừng nói tìm được một công việc tốt, khả năng bọn họ sẽ giống Trần Thiến, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được.
Ninh Chi ở trên cao nhìn xuống, thần sắc băng lãnh nhìn Mã Yến đau đến cuộn mình, “Cô và người khác làm giao dịch gì tôi không xen vào, nhưng hạng mục là của tất cả chúng ta, cô cố ý phá hư thí nghiệm, mưu toan bán nó với giá thấp bán cho người khác, chính là đang phạm tội.”
“Cô...” Mã Yến run rẩy muốn nói điều gì, nhưng mà Ninh Chi cũng không muốn nghe tiếp, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Hân, “Báo cảnh sát chưa?”
Nhan Hân sửng sốt một chút, Khương Nam Hân sau lưng cô ấy nhấc tay, “Đã báo cảnh sát, vừa rồi Mã Yến thừa nhận cố ý phá hư số liệu thí nghiệm và giao dịch với người khác, cô ta không thể chống chế được đâu.”
“Thí nghiệm làm sao bây giờ?” Người bên cạnh nhịn không được hỏi.
Ninh Chi nhìn bọn họ, bình tĩnh mở miệng, “Làm lại, bắt đầu từ số liệu hôm qua, làm lại lần nữa.”
Khương Chân mang thợ quay phim và nhân viên công tác đi vòng trong sân trường Lâm Đại thật lâu, cuối cùng dừng lại phụ cận pho tượng bên cạnh lầu thí nghiệm, cô tùy ý tìm một bậc thang ngồi xuống.
Khách quý khác phát sóng trực tiếp đều cùng bạn bè hoặc người thân tiến hành cử chị hữu hảo mà thân mật, ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, chỉ có Khương Chân bên này, một mình lải nhải trong phát sóng trực tiếp, nhiệt độ còn không hề hạ xuống, điều này khiến người đại diện của những khách quý khác tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhất là người đại diện của Ninh Hiểu Sương.
Ninh Hiểu Sương đã nhận được tin tức của người đại diện nói Ninh Chi cũng ở trong tiết mục này, mà quan hệ với Khương Chân lại vô cùng tốt, điều này khiến cô ấy kém chút nữa trở mặt ngay trên phát sóng trực tiếp, may là cô ấy phản ứng nhanh, miễn cưỡng khống chế được nét mặt của mình.
Sao có thể?!
Sao Ninh Chi lại quen biết với Khương Chân, quan hệ còn tốt như vậy!
Ninh Hiểu Sương mượn thời gian đi toilet mở phát sóng trực tiếp của Khương Chân, nhìn thấy đúng lúc là hình ảnh bọn họ ở cùng một chỗ lái xe đi Lâm Đại.
Từ đó về sau cô ấy nhiều lần trốn đến chỗ không người nhìn trộm phát sóng trực tiếp của Khương Chân, nhìn Khương Chân một bên đi dạo Lâm Đại một bên khen Ninh Chi, hận đến kém chút cắn nát một ngụm răng.
Khương Chân chờ bên ngoài lầu thí nghiệm gần một giờ, mưa đạn đã có người đang bày tỏ bất mãn, bọn họ đến xem tống nghệ, là đến xem minh tinh và bằng hữu ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, mà không phải nhìn minh tinh một mình ở chỗ này tự quyết định.
Không đợi được Ninh Chi, ngược lại là Khương Chân nhìn thấy trong thời gian này có giáo viên, lãnh đạo lần lượt tiến vào, sau đó thậm chí cảnh sát cũng tới, Khương Chân biết, chuyện của Ninh Chi bên kia không nhỏ.
Khương Chân nhìn nhân viên công tác và thợ quay phim phía sau, ý tứ rất rõ ràng, những thứ không nên nói hôm nay coi như không thấy được.
Bên trong lầu thí nghiệm, Khương Nam Hân cho giáo viên, lãnh đạo và cảnh sát đến sau xem video bọn họ quay được, Mã Yến cùng Ninh Chi ở giữa đối thoại để bọn hắn đều trầm mặc lại.
Vì tương lai mà cố gắng tranh thủ không sai, nhưng mà cầm đồ của người khác khi nhập đội, coi tâm huyết những bạn học khác cố gắng nhú không khí, việc Mã Yến làm, căn bản cũng không phải là việc con người có thể làm.
Lãnh đạo học viện nhìn Ninh Chi, hai sự kiện này cùng với những việc có liên quan đến cô, cuối cùng đều bắt nguồn từ ghen ghét, có đôi khi ưu tú quá cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Mã Yến chỉ vào Ninh Chi, oán hận lớn tiếng nói: “Cô ấy còn đánh tôi! Chuyện này không thể cứ cho qua như vậy!”
“Bây giờ cô có thể đi bệnh viện khám xem.” Ninh Chi nhàn nhạt nói, “Ngay cả bàn tay trên mặt cô cũng tính một lượt.”
“Cô!!!”
Phương Hữu Nghi đi tới từ phía sau, “Một cái tát kia là tôi đánh, không thể tính trên người cô.”
Đối với chuyện này, cảnh sát chỉ có thể điều giải, Trần Thiến đã có động tác cầm đao đả thương người, mà lại còn rải lời đồn đối, tổn hại danh dự của Ninh Chi, cho nên mới sẽ bị cảnh sát mang đi.
Nhưng Mã Yến không giống, giao dịch của cô ta và công ty kia còn chưa có xảy ra, hết thảy đều là lời nói ngoài miệng, chỉ có thể xử lý nội bộ ở trường học và tổ hạng mục.
Ninh Chi cúi đầu gửi tin cho Khương Chân, để cô ấy đi dạo Lâm Đại xong thì về sớm một chút, phía bên mình còn việc chưa xử lý xong.
Khương Chân trả lời rất nhanh, bảo cô không cần lo lắng, mình đợi cô ngay ở phía dưới, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho cô ấy, hoặc là để tiểu tử Khương Nam Hân kia kia tìm người, dù sao đừng chịu ấm ức gì.
Nhìn câu nói sau cùng của Khương Chân, Ninh Chi thở dài thườn thượt một hơi, rõ ràng Khương Chân cũng chỉ lớn hơn cô tám tuổi, có đôi khi còn phải cần cô chăm sóc, sao lúc này lại giống như một trưởng bối căn dặn cô?
Ấm ức là không thể nào, từ nhỏ đến lớn thật đúng là không ai từng để cho cô nhận ấm ức gì, việc người nhà họ Ninh không làm, người khác cũng không làm được.
Mã Yến còn muốn giảo biện, nhưng em gái khác một mực không lên tiếng Dương Tiểu Đồng giơ tay lên, “Bạn trai tôi làm ở công ty công nghệ phần mềm, anh ấy tìm người cùng phòng giúp chúng ta khôi phục video giám sát trong phòng thí nghiệm bị cô dùng tiền xóa bỏ.”
Lời này vừa ra, sắc mặt Mã Yến lập tức tái nhợt không huyết sắc, chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
Xong rồi, cô ta xong rồi.
Có video giám sát, Mã Yến chính miệng thừa nhận cô ta giao dịch cùng người khác, hậu quả có thể sẽ giống Trần Thiến, bị buộc thôi học.
Ninh Chi quay đầu nhìn về phía mấy người Nhan Hân, “Trong khoảng thời gian này xin nhờ mọi người, vô luận đến cuối cùng thí nghiệm hạng mục của chúng ta có thành công hay không, thứ chúng ta đạt được tuyệt đối không chỉ có những điều này.”
“Học tỷ, chị đừng đem lời nói của Mã Yến để trong lòng là được, có thể đi vào hạng mục thí nghiệm này, chúng em thật sự rất vui vẻ.” Dương Tiểu Đồng thoáng có chút xấu hổ vừa cười vừa nói.
Phương Hữu Nghi và Ninh Chi bọn họ là học sinh cùng một thế hệ, cũng gật gật đầu với cô, “Một bên làm hạng mục một bên chuẩn bị chiến đấu thi nghiên cứu xác thực rất khó rất mệt mỏi, nhưng đây cũng là lựa chọn của chính chúng em.”
“Đúng, học tỷ, chị cứ để thí nghiệm lại cho chúng em, cũng là có lòng tin đối với chúng em, vậy chắc chắn chúng em phải cố gắng hơn nữa.” Trương Đằng dùng sức gật đầu, hắn là người không có hy vọng nhất trong toàn bộ tổ hạng mục, cho nên hắn đặc biệt chờ mong hạng mục này có thể thành công, đối với việc tìm việc làm sẽ rất có ích. Cho dù là vậy, lúc nhìn thấy thí nghiệm có khả năng sẽ thất bại, hắn cũng không nghĩ tới sẽ là có người giở trò, thật sự là tâm trí mờ mịt.
Nhan Hân vỗ trán một cái, “Có phải cậu chạy tới từ tiết mục thu bên kia hay không?”
“Ừm, chị Chân đang mang tổ tiết mục đi dạo Lâm Đại.” Ninh Chi hơi bất đắc dĩ thở dài.
“Nhanh đi nhanh đi, chuyện còn lại chúng mình có thể giải quyết, với lại, lúc gặp gỡ Ninh Hiểu Sương cẩn thận một chút.” Nhan Hân thúc giục nói.
Ninh Chi gật gật đầu ra hiệu mình dã nhớ, sau khi xác nhận một lần nữa rằng bọn họ thật sự có thể giải quyết, mới gửi tin cho Khương Chân rồi đi ra ngoài.
Đợi sau khi đi ra khỏi lầu thí nghiệm, Khương Chân ngẩng đầu, Ninh Chi theo bản năng nhìn sang, liền thấy Khương Chân ngồi trên bậc thang cách đó không xa cười híp mắt phất tay với mình, những người khác trong tổ tiết mục cũng đều ở đó.