Này Cưng, Đừng Có Giả Bộ Nữa, Bản Tiểu Thư Biết Hết Cả Rồi!

Chương 48: Cô Sai Vô Cùng

“Cậu chắc chắn?” Ninh Chi hỏi ngược một câu, Khương Chân ra dấu OK với cô, ra hiệu không có vấn đề.

Hai người đi phòng thay quần áo đổi quần áo để ra ngoài, Khương Chân một bên chuẩn bị một bên móc ra một chiếc khăn quàng cổ đưa cho Ninh Chi, “Hôm nay gió lớn, đừng để bị lạnh.”

Ninh Chi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, sau khi nhận lấy trực tiếp quàng lên cho Khương Chân, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của người sau, Ninh Chi cười cười, “Lát nữa tôi đi phòng thí nghiệm, gió thổi không đến, ngược lại là cậu, đi dạo trong trường học nếu bị lạnh, đám fan hâm mộ của cậu sẽ đau lòng.”

Vấn đề mà tổ tiết mục tương đối lo lắng là Lâm Đại Hội sẽ không để cho bọn họ đi vào, cùng đạo diễn phản ứng đằng sau, đạo diễn cấp tốc liên hệ đại diện Lâm, sau khi nói rõ tình huống bên này và ý đồ đến, Lâm Đại bên kia rất nhanh đã đồng ý, họ thành công đạt được sự cho phép của đối phương trước khi đến đó.

Sau khi xuống xe, Ninh Chi và Khương Chân nói vài câu rồi vội vàng hướng đến lầu thí nghiệm bên kia, muốn bán hạng mục thí nghiệm còn muốn vứt nồi cho cô?

Vị bạn học này của cô thật đúng là rất tốt đó.

Ninh Chi đi đến lầu ba chỗ tổ hạng mục, liền thấy một đám thành viên đứng trong hành lang dễ nhận thấy, Mã Yến và hai nam sinh khác đứng một bên, mà Nhan Hân, Khương Nam Hân thì đứng ở gần đầu bậc thang bên này.

Nghe được tiếng bước chân, đám người quay đầu nhìn qua, sau khi thấy là Ninh Chi, mấy người Nhan Hân bên này đều thở dài ra một hơi. Tương phản, sắc mặt của Mã Yến bên kia trở nên cực kỳ khó coi.

Ninh Chi nhìn về phía Mã Yến, mảy may không cho cô ấy thời gian chuẩn bị, trực tiếp hỏi: “Nghe nói cô muốn đem bán hạng mục thí nghiệm? Muốn hỏi một chút suy nghĩ của người sáng lập là tôi hay không? Tâm huyết của mọi người của tổ hạng mục trong mắt cô có thể tùy tiện bán à?”

Hành lang chìm vào im lặng, không bao lâu Nhan Hân mở miệng, “Khi hạng mục mới bắt đầu tất cả mọi người đều tràn đầy nhiệt huyết và lòng tin, hơn một năm nay chúng ta bỏ ra bao nhiêu mọi người cũng biết, trước mắt còn không thể xác định thí nghiệm này có thật sự thất bại hay không, cho dù có thế, đó cũng là thứ chúng ta đã từng cố gắng làm, nói bán là bán, còn mưu đồ lừa bịp người khác để Ninh Chi cõng nồi, dựa vào cái gì?”

Mã Yến đột nhiên lớn tiếng quát: "Hậu kỳ của hạng mục thí nghiệm này đều là do chúng ta làm! Ninh Chi làm cái gì?! Hiện tại nói với chúng tôi cô là người sáng lập? Tôi bỏ ra nhiều thứ như vậy, tại sao lại không thể bán?!”

Ninh Chi không nghĩ tới bản thân buông tay lại có kết quả này, trong mắt người khác chính là cô vung tay không làm, cô tự cho là tất cả thành viên tổ hạng mục đều là những người năm đó mình kéo vào, bọn họ hẳn là một lòng vì hạng mục, vì thí nghiệm.

Dù là hôm nay Mã Yến nói bởi vì hạng mục có thể sẽ thất bại, cô không có khả năng tiếp nhận kết quả thất bại, muốn rời khỏi khi hạng mục thí nghiệm vẫn còn, Ninh Chi tin rằng, những người khác sẽ không khó chịu như thế.

Bởi vì Mã Yến nói muốn bán nó, muốn hạng mục chứa sự cố gắng của tất cả mọi người hơn một năm bán đi, mà lại nói vô tâm như vậy, thậm chí còn có một chút ghét bỏ.

Vẻ mặt Ninh Chi không có thay đổi gì, nhưng ánh mắt lạnh đi không ít.

Ninh Chi chỉ Nhan Hân, Khương Nam Hân, Trương Đằng bọn họ, “Vậy cô có nghĩ tới bọn họ không? Bọn họ không bỏ ra tâm huyết vì hạng mục này à? Bà nội Trương Đằng ngã bệnh hắn cũng không trở về, chỉ vì trắng đêm làm một bảng số liệu, bởi vì hắn muốn mang một thí nghiệm trở về gặp bà mình. Khương Nam Hân có đoạn thời gian cơ hồ đã ở hoàn toàn trong phòng thí nghiệm, trước đó Nhan Hân nhìn chằm chằm một khâu đến nôn, Cố Vĩnh, Quan Chí Bình, Dương Tiểu Đồng, Phương Hữu Nghi, những người này và cô là đồng học sớm chiều ở chung được hơn một năm, bạn bè, cô có nghĩ thời điểm đó, nghĩ tới bọn họ không?”

“Còn có bản thân Ninh Chi.” Nhan Hân tiến lên hai bước, có mấy lời cô ấy muốn nói từ lâu, Ninh Chi bỏ ra bao nhiêu cho hạng mục này, rất nhiều thứ chỉ có người làm cùng phòng như bọn họ biết.

“Dụng cụ thí nghiệm là của trường học, nhưng phần lớn tiền vốn trước đó dựa vào tiền thưởng năm đó của Ninh Chi, không phải vậy thì các người cho rằng chúng tôi làm sao chống nổi đến bây giờ? Nếu không có Ninh Chi dựng nên cơ sở, hậu kỳ hoàn toàn sẽ không thuận lợi như vậy. Cô nói hậu kỳ Ninh Chi không thường xuyên đến phòng thí nghiệm, vậy cô có biết không, cô ấy muốn để các người lấy được càng nhiều thứ từ hạng mục, dạng này vô luận là thi nghiên cứu phỏng vấn hay là làm việc, đều sẽ có rất lớn tăng lên không gian.”

“Nhưng đến trong miệng Mã Yến cô, thế mà biến thành Ninh Chi vung tay chưởng quỹ, ngồi mát ăn bát vàng, giữ chút mặt mũi đi.”

Mã Yến sắc mặt từ trắng biến thành đỏ lại từ đỏ biến thành đen, giống như bảng màu, hai nam sinh đứng phía sau đã có chút dao động, bởi vì Ninh Chi và Nhan Hân nói không sai, bọn họ làm như vậy thật sự có chút tệ bạc.

Ninh Chi thần sắc đạm mạc, lời nói sau đó lại làm Mã Yến rùng mình.

“Là có công ty tìm cô đúng không? Tôi nói tại sao thí nghiệm đang tiến hành tốt đột nhiên số liệu lại có sai phạm cần làm lại, hết lần này tới lần khác lại đang lúc này tổ hạng mục thành viên ở giữa bạo phát xung đột, cô cảm thấy mình có thể thuyết phục đại đa số người, lại không nghĩ rằng, hiện tại không có bao nhiêu người đứng về phía cô, điều này rất vượt quá dự liệu của cô phải không?”

Đây là vấn đề Ninh Chi một mực suy nghĩ từ tối hôm qua đến bây giờ, nhìn thấy vẻ mặt Mã Yến thay đổi, cô biết mình đoán đúng.

Những thành viên tổ hạng mục khác đều khϊếp sợ nhìn Mã Yến, bọn họ đều coi nguyên nhân gây ra mọi chuyện là thí nghiệm thất bại, nhưng không nghĩ đến, thất bại này lại là do cô ấy cố ý tạo thành!

“Mã Yến! Cô điên rồi sao?!”

“Tôi không điên!” Mã Yến lớn tiếng phản bác, cô ấy nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía Ninh Chi mang theo một tia hận ý, càng nhiều hơn chính là trào phúng, “Đúng vậy, cô bỏ ra nhiều nhất, đến bây giờ tất cả mọi người trong viện hóa chất đều đang nói đỡ cho cô! Cô bảo nghiên cứu, miễn đẩy đều cầm, vậy chúng tôi thì sao?! Hơn một năm nay đem tất cả thời gian đều đắm chìm vào việc thí nghiệm, bỏ qua thời gian ôn tập, chúng tôi chỉ có thể cứ như vậy đi thực tập, đi tìm việc làm!!! Có công ty quăng cành ô liu cho tôi, tôi cố gắng muốn bắt lấy thì thế nào?! Tôi làm sai rồi à?!”

“Cô sai vô cùng.”

So với Mã Yến cuồng loạn, Ninh Chi bình tĩnh dị thường, “Người bên trong tổ hạng mục ai không muốn cố gắng nắm lấy cơ hội? Bọn họ không phải từng cái bảo nghiên, cũng không phải nắm chắc, nhưng mà bọn họ có làm giống như cô không? Cô đem hạng mục bán đi, có nghĩ tới bọn họ không? Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là vì tư lợi mà thôi.”

Phương Hữu Nghi luôn là người trầm lặng nhất vên trong tổ hạng mục, bình thường nói tới nói lui cũng nhỏ giọng thì thầm, nhưng bây giờ, cô ấy đột nhiên tiến lên hung hăng tát Mã Yến một cái.

Nhan Hân và một cô gái khác cấp tốc kéo cô ấy trở về, miễn cho Mã Yến lấy lại tinh thần nổi điên làm cô ấy bị thương.

“Cô lấy tâm huyết hơn một năm nay của chúng ta đi làm đá kê chân?!”

Mã Yến bị cô ấy tát một cái đến ngẩn người, sau khi kịp phản ứng lập tức kêu to, xông về phía bọn họ, nhưng bị Ninh Chi không chút do dự đạp một cước.

Một cước của Ninh Chi khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, Nhan Hân cũng kinh ngạc nhìn cô, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

TrờI ạ, Ninh Chi đúng là giận tới đỉnh điểm rồi.