Thịnh Trúc không kìm được mà vén váy lên cao, ngồi xuống khám phá nơi thần bí giữa chân cô.
Bàng Thủy Nhi tự giác mở đôi chân thon dài cửa mình ra nhưng cũng lấy tay giữ gấu váy, vừa đủ để lộ ra sự dịu dàng.
“Thịnh Trúc, sẽ có người nhìn thấy mất?” Mặc dù nơi này bí mật, nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài, thanh âm Bàng Thủy Nhi run run, tựa hồ là sợ hãi, nhưng trong đôi mắt ẩm ướt lại tràn đầy hưng phấn.
Người đàn ông hiển nhiên bị sự dịu dàng trước mắt mê hoặc, nghe vậy không những không căng thẳng mà càng thêm hưng phấn.
Ngón tay xẹt qua khe thịt, kéo ra một vệt nước, treo lơ lửng giữa không trung, dường như không chịu đứt lìa. Bề ngoài xa hoa như vậy khiến anh đặc biệt muốn khám phá xem cảnh vật bên trong có bao nhiêu mỹ miều.
Một cơn gió thổi qua, sợi chỉ bạc đứt ra, Thịnh Trúc lại sờ sờ, tay rất nhanh đã đã dính đầy nước.
“Chảy nhiều nước quá.” Thịnh Trúc ngây người, dùng bàn tay nhớp nháp tách hai cánh môi mập mạp ra, lộ ra phần thịt mềm đã đỏ bừng vì xúc động.
Thịnh Trúc nín thở, dường như sợ sự mềm mại ở đó sẽ bị anh thổi bay nếu anh không cẩn thận.
Anh cẩn thận quan sát, da thịt mềm mại mà anh đang nhìn run lên, nước từ trong lỗ nhỏ xuống, treo lơ lửng giữa không trung rồi từ từ rơi xuống.
"Em phấn khích khi được anh nhìn thấy như vậy sao? Thích được anh sờ nữa chứ?" Miệng tiểu âʍ ɦộ của nữ nhân chỉ nhỏ bằng ngón tay của anh, nghĩ đến thứ to lớn phía dưới đũng quần, Thịnh Trúc nghi ngờ liệu anh có thể nhét nó vào không.
"Hừ..." Bàng Thủy Nhi lắc lắc thân thể, cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn là kêu lên "Em thích..."
Một cơn gió thoảng qua, nhưng dòng nước dịu dàng không thể bị thổi khô. Thình Trúc dùng ngón tay nhét sâu hơn chút nữa, ngón tay không ngừng xoay quanh chiếc lỗ nhỏ, tiếng nước róc rách phát ra khiến anh liếʍ môi, cảm thấy cổ họng khô nóng.
Chỉ đút vào khiến anh không thấy đủ, anh muốn nếm thử nước xem có đỡ khát không.
Mỗi bộ phận trên cơ thể Thịnh Trúc đều vô cùng đói khát, vô số hình ảnh hỗn loạn hiện lên trong đầu anh, cuối cùng anh trực tiếp há miệng ngậm miếng thịt mềm vào trong miệng.
“A!” Âʍ ɦộ đã ướt nhẹp nay lại bị nước miêng nam nhân dính vào liền trở nên ẩm ướt hơn.
Âm môi mấp máy đóng mở liên tục, dâʍ ŧᏂủy̠ vừa bị nam nhân liếʍ sạch trong tích tắc lại chảy ra, Thinh Trúc vươn chiếc lưỡi về phía lỗnhỏ ngoằn ngoèo mà cuộn vào trong miệng.
"Đừng... Thịnh Trúc, âʍ ѵậŧ..."
Giọng nói của cô gái tràn đầy du͙© vọиɠ khiến trái tim Thịnh Trúc nhột nhột, anh luôn cảm thấy khi cô gọi tên anh nghe đặc biệt dễ nghe.
"Gọi lại cho anh, gọi anh đi, anh liền cho em. . ."
"Thịnh Trúc, Thịnh Trúc, Thịnh Trúc..." Thanh âm mỹ nữ nhẹ nhàng, dễ dàng mê hoặc lòng người, anh đem vật nhỏ mềm mại mọng nước ngậm vào trong miệng, nặng nề mυ'ŧ một cái "A! Mềm quá... "
Viên thịt còn rất non nớt, cọ xát nhẹ nhàng cũng dễ dàng cao trào, chưa kể cái miệng nam nhân mυ'ŧ rất mạnh, như muốn hút sạch linh hồn của cô.
"A! Nhẹ hơn, nhẹ hơn nữa! " Bàng Thủy Nhi cầu xin, vươn những ngón tay vào mái tóc dày của Thịnh Trúc, nắm chặt lấy đầu anh, cơ thể cô phập phồng lên xuống theo nhịp bú ʍúŧ của nam nhân phía dưới.
Thân thể mỏng manh của cô gái càng ngày càng run, Thịnh Trúc mυ'ŧ hồi lâu khiến cô sắp cao trào.
Đang lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất, nam nhân lại đột ngột dừng lại dừng lại, Bàng Thủy Nhi nhìn xuống với vẻ mặt thất thần không hài lòng, Thịnh Trúc như đạt được ý đồ, nhanh chóng dùng lưỡi liếʍ mạnh vào âʍ ѵậŧ nhỏ của cô.
"Á á!!!"
Khuôn mặt cực khoái của một cô gái là liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© tốt nhất, Thịnh Trúc đột ngột đứng dậy, đẩy nữ tử vào tường, dùng cái miệng dính đầy nước của anh chặn tiếng hét phóng đãng của cô.
Âʍ ɦộ của Bàng Thủy Nhi vẫn đang run rẩy, từng dòng nước không ngừng chảy xuống gót chân cô. Thịnh Trúc thè lưỡi vào miệng Bàng Thủy Nhi, đồng thời cho tay vào trong qυầи ɭóŧ của anh.
Anh dường như không thể chịu đựng thêm giây phút nào nữa.
"Hừm..." Sau khi cao trào, Bàng Thủy Nhi uể oải rên lên một tiếng dài, cô mềm yếu dựa vào trong vòng tay của Thịnh Trúc, bộ ngực lớn của cô càng bị ép chặt vào tay anh.
"Thích không?"
"Thích…"
“Em thích gì?” Không nhận được câu trả lời mình muốn, Thịnh Trúc nắm lấy núʍ ѵú nhạy cảm trước khi Bàng Thủy Nhi kịp mở miệng mở miệng rồi kéo nó lên cao.
"A! Đau quá... nhẹ chút..." Bàng Thủy Nhi nhẹ nhàng hét lên trong vòng tay của Thịnh Trúc.
Tiếng huyên náo giữa hai người cũng không nhỏ, nhưng dù sao cũng cách ký túc xá một khoảng xa, nên thực sự không thể nghe thấy.
Những người tò mò đã sớm thò đầu ra ngoài để tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh nhưng bức tường là một điểm mù vậy nên không ai có thể nhìn thấy họ, đám người hóng chuyện chỉ có thể thảo luận và suy đoán trên các diễn đàn của trường.
Lâm Thanh Hàn không thích tham gia các cuộc thảo luận trên diễn đàn nhưng cô không thể chịu đựng được việc ở một mình trong ký túc xá, trong lúc nhàm chán cô đành mở điện thoại ra đọc tin tức trên đó.
Vừa đúng lúc, Bàng Thủy Nhi lại không ở trong ký túc xá ...