Bàng Thủy Nhi vốn dĩ cô muốn xem xét đối tượng rồi rời đi, nhưng người đàn ông đối diện lại không chịu buông tay.
"Tiểu Thủy Nhi" Lâm Thanh Hàn đi tới phía trước, cô kéo Bàng Thủy Nhi qua, động tác mạnh mẽ, nhưng ngữ khí lại ôn nhu như một tỷ tỷ tâm tình "Đã đến giờ đi rồi, đừng làm nũng."
"Hệ thống, đây là ai?" Thái độ khác lạ của Lâm Thanh Hàn khiến Bàng Thủy Nhi không khỏi tò mò.
Một người đàn ông có thể khiến Lâm Thanh Hàn có thái độ như vậy chắc chắn không đơn giản. Bàng Thủy Nhi tính toán, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt rực lửa của Thịnh Trúc.
"Không ổn rồi ~" Bàng Thủy Nhi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, ngoan ngoãn đứng ở bên phải Lâm Thanh Hàn, tránh đi tầm mắt của Thịnh Trúc.
"Tiểu tử ngốc, đi đường còn không nhìn đường, ngoại trừ mình còn có ai chịu nổi cậu chứ!"
Bàng Thủy Nhi nhướng mày, như thường lệ tâng bốc Lâm Thanh Hàn "Quả nhiên, cậu là người duy nhất đối xử tốt với mình."
"Còn nữa, mình làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu, với địa vị của nam nhân khi nãy, anh ấy chắc chắn sẽ không thích một cô gái quê mùa như cậu, mình khuyên cậu không nên suy nghĩ nhiều, nếu không sẽ tự mình chuốc họa vào thân." Giọng điệu của Lâm Thanh Hàn vô cùng nghiêm túc, như thể cô ta chỉ nghĩ đến Bàng Thủy Nhi.
"Hừm..." Bàng Thủy Nhi cúi đầu, tựa hồ có chút thất vọng, không nói lời nào.
Người đàn ông bên trái Lâm Thanh Hàn im lặng không nói gì nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh đã u ám đến mức như muốn đánh người.
Ba người lại trầm mặc, cũng may ký túc xá ở ngay trước mắt, ngượng ngùng cũng không kéo dài bao lâu.
Ngay khi Bàng Thủy Nhi bước vào ký túc xá, cô nhận được một tin nhắn rồi liền rời đi.
Đến cửa ký túc xá, khi Lâm Thanh Hàn nhìn lại để tìm kiếm cái đuôi nhỏ sau mông, cô mới nhận ra rằng Bàng Thủy Nhi đã bỏ đi mà không nói một lời.
Khuôn mặt của Lâm Thanh Hàn đầy vẻ không hài lòng, cô gọi điện thoại di động cho Bàng Thủy Nhi nhưng cô ấy không bắt máy.
Về phần Bàng Thủy Nhi, cô nhận được một tin nhắn hẹn cô đến bức tường phía sau tòa ký túc xá. Người đàn ông muốn tạo khoảng cách với cô trong lớp lúc này đây lại đẩy cô vào tường, hung hăng cắn mạnh vào môi cô.
“Ưm… đau quá…”
Tịnh Trúc đang tức giận lập tức dừng lại, anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng đang chảy máu của mỹ nữ trước mặt, nụ hôn nóng bỏng giữa đôi nam nữ tựa như kéo dài vô tận.
Sự mơ hồ ngầm giữa Bàng Thủy Nhi và người giáo viên kỳ lạ đó, cũng như sự mất mát vừa rồi trong lớp học không ngừng kích động thần kinh của Thịnh Trúc, anh càng không muốn quan tâm, cảnh tượng đó lại càng hiện về trong tâm trí anh.
Sau khi nhìn hai người họ vào tòa nhà ký túc xá, Thịnh Trúc phát hiện ra rằng chiếc qυầи ɭóŧ mà Bàng Thủy Nhi vừa cởi ra nằm trong túi quần của anh.
Nó được nhét vào lúc nào vậy?
Thịnh Trúc lấy vật này làm cái cớ để gọi người xuống, nhưng khi nhìn thấy cô, anh không muốn trả lại nữa.
"Tiêu Thủy Nhi, để anh mặc qυầи ɭóŧ giúp em ..." Lần đầu tiên, Thịnh Trúc có tình cảm mãnh liệt như vậy với một người không phải mẹ mình nhưng anh không thể nói đó là loại cảm xúc gì.
Có lẽ đó chỉ là sự chiếm hữu, một sự chiếm hữu mà anh chưa bao giờ có với Lâm Thanh Hàn.
"Hả?" Khuôn mặt của Bàng Thủy Nhi đỏ bừng, cô dựa vào tường thở hổn hển, nụ hôn mãnh liệt khiến khiến không thể nói rành mạch "Em dường như đang chảy nước, trước khi em mặc nó, anh có muốn chạm vào không?" Hả?"
"Được thôi..." Giọng nói của Thịnh Trúc trở nên khàn khàn, yết hầu anh di chuyển lên xuống.
Thịnh Trúc có vô số tưởng tượng về nơi bí ẩn đó, nhưng khi tay anh vén gấu váy lên và chạm vào mảnh mềm mại và trơn trượt đó, anh nhận ra rằng nơi này thậm chí còn đẹp hơn anh tưởng tượng nhiều.
"Hừm..." Bàng Thủy Nhi thoải mái híp mắt, cô ngửa cổ ra sau, hai tay ôm lấy cổ Thịnh Trúc.
"Tiểu Thủy, Nhi thật mềm, thật ướt."
Các ngón tay trở nên thận trọng thịt bào ngư non nớt mềm mại.
Tách hai cánh môi mọng thịt ra, ngón tay luồn vào trong khe nóng ẩm, Thịnh Trúc dùng kiến
thức sinh lý hạn chế khám phá âʍ ѵậŧ căng phồng run lên khi chạm vào, môi âʍ ɦộ ẩm ướt nhăn nheo như nấm ướt,…
Âʍ ɦộ đó, nóng và ẩm ướt, mυ'ŧ chặt lấy ngón tay anh.
“A… Bên trong ngứa quá, đút vào đi.” Bàng Thủy Nhi cúi đầu cắn gáy Thịnh Trúc.
Hậu huyệt co rút đột ngột, thúc giục nam nhân chìm vào đê mê.
Âʍ ɦộ mềm và nóng hổi,
ướŧ áŧ không chịu nổi.