Dân Quốc: Triền Miên Khó Dứt [NP]

Chương 4: Vô cớ bị mắng, bị đánh, bị phạt (H)

“Lý Sinh, anh nhẹ một chút, tôi chịu không nổi......”

Bà bĩu môi rêи ɾỉ làm nũng, ông Lý là thương nhân đến từ phía nam cười lạnh: “Sao lại chịu không nổi? Lỗ nhỏ lại mọc thêm thịt à.”

Hắn tự vuốt dươиɠ ѵậŧ hai cái, bước nhanh lên phía trước, giơ tay lên bắt lấy bộ ngực của bà, cúi đầu mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để ngực Tào Ngọc Quân như chết đói, nước bọt dính đầy ngực bà, lúc này mới nhún vai hướng vào âʍ ɦộ đang mở, cắm vào.

Lúc này hắn ta đã không còn kiên nhẫn nữa, nâng chân người phụ nữ đặt lên vai mình, bắt lấy eo nhỏ của bà hung hăng đâm vào.

Bạch bạch bạch, trong phòng khách nho nhỏ tràn đầy thanh âm côn ŧᏂịŧ cắm vào huyệt nước.

Tào Ngọc Quân hưng phấn, cũng không đè nén thanh âm, hai tay đưa về phía sau bắt lấy thành ghế dựa, ưỡn ngực về phía trước, đong đưa thân thể của mình.

Qua năm sáu phút sau, cơ thế cao lớn của ông Lý run lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào âʍ ɦộ của người phụ nữ.

Hắn giống như có chút tức giận, phất tay ném mạnh chén trà trên mặt bàn xuống, thấy Tào Ngọc Quân còn đang rêи ɾỉ, giơ tay cho bà ta một cái tát: “Con khốn, một mình tôi chơi cô còn chưa đủ sao? Lần sau tìm người khác chơi cô đi”

Nói xong đem người từ trên ghế kéo xuống, đem côn ŧᏂịŧ đã mềm nhũn nhét vào trong miệng của bà.

Giai Hi vội vàng ôm lấy đĩa lui về phía sau, lủi thủi đi vào phòng bếp, xách ấm nước đun trên lò than lên, đổ nước nóng vào trong chậu nước tráng men in hoa.

Cô bưng chậu nước trốn ở góc tường, chờ bên ngoài sân truyền đến tiếng đóng cửa, lúc này mới đi vào phòng khách.

Nửa khuôn mặt của Tào Ngọc Quân đỏ bừng, chậm rãi cài cúc áo trên người, Giai Hi đặt chậu nước lên bàn, khom lưng nhặt tiền đồng rơi đầy trên mặt đất.

Cô đem tiền đặt lên bàn, ngồi xổm xuống vắt khăn mặt cho Tào Ngọc Quân.

Tào Ngọc Quân mặt âm trầm, nắm tóc của cô tát cô hai cái: “Tiểu tiện nhân mày để ý sao? Nói mày là kỹ nữ còn không ai tin! Cởϊ qυầи áo ra quỳ bên ngoài cho tao”

Giai Hi bị bà nhìn chằm chằm, đành phải cởi từng cái áo trên dưới, còn có một cái quần đã cũ nát, thân thể nhỏ nhắn trắng nõn không tì vết của cô sải bước ra gian ngoài, tự giác kéo từ bên giếng nước tới chà xát mặt áo quỳ xuống trước cửa.

Tào Ngọc Quân ưu nhã đứng ở trước mặt cô, như thường lệ từ trên chổi dây mây rút ra một cành liễu, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay: “Vết thương lành thật nhanh, đúng là da mặt dày! Không biết xấu hổ!”

Nói xong liền giơ cao cánh tay lên, vung cành liễu xuống.