Đô Thị Cực Phẩm Y Thần

Chương 39: Hắn Không Phải Con Kiến Hôi, Càng Không Phải Là Hạt Bụi !

Khi không còn thấy bóng dáng của Diệp Thần nữa, Thẩm Mộng Giai đi tới bên cạnh Thẩm Hải Hoa, kéo kéo vạt áo ông, quyệt miệng nói:

"Ba, sao con lại cảm thấy ba đang tận lực tác hợp cho con và Diệp Thần ? Tại sao phải cho số điện thoại của con, tại sao lại muốn con đi tiễn, hừ! Coi như hắn chữa hết bệnh cho người, người cũng không cần phải đem con đẩy ra ngoài như thế, chúng ta đây là có trả tiền."

Thẩm Mộng Giai vốn nghĩ mình có thể thoát việc hôn nhân do gia tộc, Thẩm Hải Hoa đã từng đáp ứng với cô, không nhúng tay vào hôn nhân của cô, bây giờ Diệp Thần xuất hiện, lại khiến cho cuộc sống của cô rối loạn !

Ý của cha như thế nào, sao cô lại không hiểu đây.!

Thẩm Hải Hoa hai tay chắp sau lưng, vẫn nhìn về phương hướng Diệp Thần rời đi.

Hồi lâu, ông mới nhìn về phía Thẩm Mộng Giai, nhu hòa nói: "Mộng Giai, con cảm thấy Diệp tiên sinh như thế nào?"

Thẩm Mộng Giai bất thình lình bị hỏi như vậy, gương mặt đỏ lên.

Diệp Thần không được xem là quá đẹp trai, dáng dấp quả thật cũng không tệ, có một loại khí chất.

Còn về năng lực, bệnh của cha cô cũng có thể trị hết, tự nhiên không kém.

"Tạm được đi, con thấy hắn so với mấy người tài tuấn có chút ưu tú hơn. . ."

Thẩm Hải Hoa nghe được câu này thiếu chút nữa đưa tay tát lên mặt Thẩm Mộng Giai một cái.

"mấy người tài tuấn? Lão tử nói cho ngươi biết, những con chó tài tuấn trong miệng ngươi ở trước mặt Diệp tiên sinh có xách giày cũng không xứng!"

Nghe được câu này, Thẩm Mộng Giai có chút bối rối, cô lần đầu tiên thấy cha mình dùng loại giọng điệu này để nói chuyện.

Những người đó ở trước mặt Diệp Thần có xách giày cũng không xứng?

Đùa gì thế?

Diệp Thần cùng lắm cũng chỉ có giỏi về y thuật, bàn về gia thế, căn bản mà nói hắn có thể so sánh với những người nhận được sự giáo dục tốt nhất từ khi còn nhỏ sao.?

Căn bản là không thể.!

Thẩm Mộng Giai nghĩ đến một người, vội phản bác: "Lục Khải ca ca chẳng lẽ lại không sánh bằng Diệp Thần?"

Từ nhỏ tới lớn Lục khải luôn là một truyền thuyết trong miệng mọi người, tiểu học, trung học cơ sở, trực tiếp nhảy cấp, 16 tuổi thi đại học tại tỉnh Chiết Giang đạt danh hiệu trạng nguyên.! Tiến vào đại học Bắc Kinh, lúc ấy còn được người ở Hoa Hạ gọi là thần đồng, 19 tuổi học thạc sĩ đại học Stanford, dương cầm cấp 10, đạt giải cờ vây chuyên nghiệp.

Có bối cảnh cường đại, Lục gia là một trong ba đại gia tộc ở Ninh Ba! Mà gia tộc Lục gia lại là trung y thế gia.!

Sự tồn tại của Lục Khải trong mắt mọi người ở Ninh Ba luôn luôn là thiên chi kiều tử.

Từ nhỏ đến lớn, trong mỗi bữa cơm cha luôn luôn khen tới người này! Lại nhiều lần dùng từ nhân trung long phượng để hình dung.!

Thẩm Mộng Giai sẽ không tin, người như vậy sẽ kém hơn Diệp Thần.!

Quả nhiên, Thẩm Hải Hoa không có nói chuyện, hắn trầm tư mấy giây, mở miệng nói: "Lục khải ở Ninh Ba đúng là số một số hai, nhưng nếu thật sự muốn so sánh với —— "

Hắn hơi dừng lại, sau tiếp tục nói "Hắn cả đời này, chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn Diệp Thần."

"Mộng Giai, con sống trong sự bảo vệ của ta, cho nên con không biết trên thế giới này nếu lột ra tầng áo lỗng lấy xa hoa kia nó là cái gì, nó là bóng tối, nó là bẩn thỉu, nó lại là máu tanh.

Một thế giới như vậy, chỉ có một loại người sẽ sống rất tốt, đó chính là cường giả. Bọn họ nắm trong tay 80% tài nguyên của cái thế giới này! Chỉ một cái vẫy tay của họ, có thể hủy đi Thẩm gia chúng ta trong nháy mắt! Họ đứng nơi cao nhất trên thế giới nhìn chúng ta như con kiến hôi! Trong mắt họ không có sự tồn tại của chúng ta!"

"Nhưng! Diệp Thần và chúng ta không giống nhau! Hắn không phải con kiến hôi, càng không phải là bụi bậm! Hắn là người có thể quyết định sự tồn tại của những cường giả kia.!"

"Nếu những vị cường giả kia là ngọn núi cao mà chúng ta không thể với tới! còn Diệp Thần, nơi hắn đứng chính là đỉnh đầu thương khung trên cả vô số những ngọn núi này.!"

Những lời Thẩm Hải Hoa nói như sấm vang lên bên tai Thẩm Mộng Giai, khiến đầu óc cô ong ong, cả đầu trống rỗng, thế giới quan sụp đổ, trong đầu cô bây giờ chỉ còn hình bóng Diệp Thần.

. . .

Đức Nhân đường.

Diệp Thần xuống khỏi xe taxi, Chu Nhân Đức đã chờ ở cửa từ sớm.

"Diệp tiên sinh, ngài cuối cùng cũng tới, ban đầu ngài đi cũng không để lại số điện thoại, tôi còn đang sợ ngài sẽ quên, có chút dược liệu vừa từ Vân Nam chuyển tới, rất tươi, dược liệu thật tốt. . ."

Chu Nhân Đức bước nhanh tới, hắn phát hiện Diệp Thần đi taxi thì hơi có chút bất ngờ.

Dựa theo thực lực võ đạo của Diệp Thần, hoàn toàn có thể sở hữu một chiếc xe sang, bất quá đây là chuyện riêng của đối phương, hắn cũng không nên hỏi nhiều.

Diệp Thần nhìn Chu Nhân Đức, gật đầu nói: "Dược liệu ở nơi nào, mang ta đi xem xem."

"Diệp tiên sinh, xin mời."

Chu Nhân Đức đưa Diệp Thần đi qua đại sảnh tiếp khách hàng, tới thẳng đại viện phía sau.

Hậu viện rậm rạp được để đầy dược liệu, nếu tính cân nặng, chắc có chừng 100kg.

Diệp Thần kiểm tra một chút những dược liệu này, tất cả đều là tươi mới, đều vượt xa suy nghĩ của hắn, hắn không khỏi coi trọng Chu Nhân Đức mấy phần.

"Chu lão, có lòng."Diệp Thần chắp tay một cái, sau đó đưa ra 1 chiếc thẻ, "Còn nhờ Chu lão đưa ra giá cả, giá thị trường là được."

Chu Nhân Đức mặc dù rất muốn đem số dược liệu này đưa cho Diệp Thần, nhưng hắn biết đối phương sẽ không nhận, vì vậy hắn đưa ra một cái giá thấp: "Diệp tiên sinh, cho Đức Nhân đường chúng ta năm triệu là được."

Trên thực tế số dược liệu này và công vận chuyển lên đến gần mười triệu.

Bên trong đó có mấy vị thuốc được lấy ở núi Trường Bạch chỗ sâu hiếm thấy, giá trị rất cao.

Diệp Thần cũng đoán được Chu Nhân Đức sẽ thua thiệt bản thân, hắn không có nói gì nhiều, đến lúc đó hắn sẽ đem nhân tình này trả lại.

Sau khi quẹt thẻ song, Diệp Thần đưa địa chỉ cho Chu Nhân Đức, nhờ hắn buổi chiều 3h phái xe đưa đến.

"Đúng rồi, Chu lão, tôi có một việc muốn hỏi thăm ngài một chút."Diệp Thần đột nhiên mở miệng nói.

"Diệp tiên sinh mời nói."

"Chu lão, ngài có biết ở Ninh Ba nơi nào có thể mua được lò luyện đan không.?"

Diệp Thần chân chân thực thực không muốn dùng bếp điện từ luyện đan, hiệu quả thật sự quá kém.

Chu Nhân Đức vừa nghe đến "Lò luyện đan "Tròng mắt hơi co lại, biểu cảm có chút kinh ngạc.

"Diệp tiên sinh. . . Ngài. . . Ngài chẳng lẽ biết luyện đan?"

Thanh âm hắn run rẩy, giống như nghe được chuyện gì khó tin vậy.

Chu Nhân Đức biểu hiện như vậy cũng là có nguyên nhân.

Bởi vì là luyện đan sư Hoa Hạ đã sớm biến mất hơn ngàn năm!"Luyện đan sư " ba từ này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.!

Mặc dù trên thị trường lưu truyền một ít đan dược, nhưng những đan dược kia phần lớn là ngàn năm trước lưu truyền lại, vô cùng trân quý!

Có chút đan dược thậm chí có thể đấu giá được mấy trăm triệu!

Đây hoàn toàn là thứ có giá trị vô giá.

Chu Nhân Đức lại nghĩ đến Diệp Thần mua số lượng lớn dược liệu như vậy, thật có khả năng là luyện đan!

Nội tâm hắn kích động vô cùng, muốn cưỡng ép đè nó lại, phát hiện cũng là phí công.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thần chờ đợi câu trả lời.

Diệp Thần hơi híp mắt lại, mấy giây sau đó, mới cười cười nói: "Chu lão, ngài đùa gì thế, tôi sao có thể biết luyện đan, chỉ bất quá là một loại sở thích sưu tầm mà thôi."

Hắn từ phản ứng của Chu Nhân Đức nhìn ra, loại chuyện luyện đan này không nên để người khác biết, nên cũng sẽ không ngây ngốc thừa nhận.

Chu lão nghe được câu trả lời, có chút thất lạc.

Nếu như Diệp Thần thật là luyện đan sư, hắn nhất định sẽ chạy tới Chu gia tỉnh Chiết Giang bẩm báo chuyện này, gia chủ Chu gia sẽ tự mình chạy tới gặp Diệp Thần!

Bởi vì là luyện đan sư đối với gia tộc võ đạo Hoa Hạ mà nói, quá trân quý!

Gia tộc nào có luyện đan sư, không tới ba năm, sẽ chở thành gia tộc cao cấp Hoa Hạ!