Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh

Chương 29: Năm năm nữa chú già rồi!

Diệp Thượng Phong quay lại bàn lễ tân, đã không thấy Dương Triết Phàm và Lâm Ánh Yên đâu! Anh ta khoanh hai tay lên bàn, nhìn cô lễ tân xinh đẹp trước mắt, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:

_ Em gái, hai người vừa nãy đi chung với anh đã đi đâu rồi?

_ Diệp thiếu, Dương tổng và vợ của ngài ấy đã vào trong rồi! Cụ thể là tầng hai của cửa hàng!

_ Cảm ơn, em rất xinh đẹp.

Cô lễ tân gật đầu xem như đáp lại. Diệp Thượng Phong là người thế nào, ai ai cũng biết đến. Nhưng vẫn có rất nhiều người muốn một lần thử cùng anh ta chơi đùa ở trên giường.

...

Diệp Thượng Phong nhanh chân lên tầng, chân vừa lên đến nơi, đã thấy một cảnh tượng mà ngàn năm mới có một lần.

Dương Triết Phàm vậy mà lại tự tay chọn dạ phục cho Lâm Ánh Yên, còn im lặng chăm chú nghe nhân viên tư vấn tận tình.

Diệp Thượng Phong nhìn lại xuống dưới, cứ ngỡ mình đi nhầm nơi rồi! Nhưng đây đích thị là nơi vừa rồi mà, chỉ là ở tầng hai mà thôi!

Nhưng suy đi nghĩ lại, anh ta ở đây chỉ là dư thừa, lúc sáng muốn đi cùng cho vui, vậy mà khi đến đây còn bị Điệp Hạ phán cho vài câu. Lúc sáng ra đường, bước nhầm chân rồi sao?

Diệp Thượng Phong lắc đầu rồi quay người rời đi! Ở đây cũng không có ích lợi gì, về đi chơi vẫn tốt hơn!

...

Dương Triết Phàm nhìn thân hình nhỏ nhắn với cái chiều cao khiêm tốn của Lâm Ánh Yên, thật sự rất khó chọn đồ mà! Hắn nhìn sang nhân viên, lạnh giọng hỏi:

_ Cho tôi những loại vừa người với cô ấy là được!

_ Dương tổng, nếu anh muốn chọn váy cho buổi tiệc vào tuần sau, vậy hay là anh đặt may đi! Vừa độc quyền vừa không mất thời gian chọn lựa.

Dương Triết Phàm nhìn Lâm Ánh Yên, thấy nhân viên nói cũng rất có lí, nên gật đầu đồng ý. Nhân viên đưa tay mời cả hai xuống lầu lấy số đo và chọn mẫu.

Quá trình diễn ra chưa đến mười phút, còn dư thời gian, có thể đưa Lâm Ánh Yên đi ăn trưa. Lần trước đưa cô đến nhà hàng, các món ăn đều không hợp khẩu vị với cô, nên lần này hắn cho cô chọn chỗ ăn.

_ Tinh Tinh, em muốn ăn trưa ở đâu? Tùy em chọn chỗ!

_ Là thật sao? Chú không đùa em chứ?

_ Nhìn mặt tôi giống đùa sao?

_ Vậy ăn ở quán quen gần trường đi! Tuy nhỏ nhưng khẩu vị rất ngon.

Dương Triết Phàm nhẹ gật đầu, theo hướng Lâm Ánh Yên chỉ, hắn dừng lại trước một nhà hàng nhỏ, có lẽ đã lâu đời nên nhìn hơi cũ kỹ.

Lâm Ánh Yên tháo dây an toàn, nhìn sang Dương Triết Phàm, ngây thơ hỏi:

_ Chú Dương, khẩu vị bây giờ của chú có thay đổi không?

_ Em biết khẩu vị của tôi?

_ Không biết! Lúc trước chú ăn bánh em cho, khẩu vị đó ai cũng có thể ăn được! Vậy nhà hàng nhỏ này, sẽ không kén người ăn. Vào trong thử đi!

_ Được, đi thôi!

...

Lâm Ánh Yên cùng Dương Triết Phàm đi vào trong, nơi này ngày nào cũng có khách ra vào rất đông, đặc biệt là buổi sáng và trưa.

Lâm Ánh Yên đi vào trong, nhìn anh phục vụ mỉm cười một cái, rồi nói lớn:

_ Anh ơi, cho em gọi món nha!

_ Yên Yên sao? Đến ngay đây!

Dương Triết Phàm nhìn nụ cười của hai người họ, máu ghen lập tức nổi lên, đưa tay kéo Lâm Ánh Yên ngồi vào trong, hắn ngồi bên ngoài chắn ngang anh phục vụ.

Phục vụ mỉm cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng đưa menu cho Lâm Ánh Yên. Dương Triết Phàm ngước nhìn anh ta, sau đó đón lấy menu, ánh mắt sắc bén như một lời cảnh cáo rõ ràng.

Hắn quay sang Lâm Ánh Yên, mở menu ra trước mắt cô, sau đó dịu dàng xoa đầu cô, nói:

_ Yên Yên, em gọi món đi!

_ Dạ, chú ăn cay được không?

_ Được!

_ Vậy chú ăn chua được không?

_ Được!

_ Mặn thì sao?

_ Được!

_ Ngọt?

_ Môi em là ngọt nhất rồi!

_ Dạ!

Lâm Ánh Yên đáp lời xong, liền nhận ra câu nói của Dương Triết Phàm. Cô ngước lên nhìn hắn, rồi nhìn sang phục vụ, mặt đỏ bừng cúi đầu nhìn menu.

Dương Triết Phàm nhếch mép cười, quay sang phục vụ nhướn mày một cái, xem như đánh dấu chủ quyền. Anh ta cũng biết điều, gật gật hiểu ý.

Lâm Ánh Yên chỉ tay vào những món mình chọn, rồi đưa lại cho phục vụ, đầu vẫn cúi gằm xuống, không dám ngước lên nhìn. Đến khi phục vụ đi mất, cô mới ngước mắt nhìn Dương Triết Phàm, nhỏ giọng nói:

_ Chú Dương, chú như vậy không thấy xấu hổ sao?

_ Tại sao lại xấu hổ?

_ Chuyện đó...chú không được nói ở nơi đông người.

_ Chẳng phải có một mình phục vụ vừa rồi nghe sao?

Lâm Ánh Yên nghiêm túc nhìn Dương Triết Phàm, lắc đầu bảo:

_ Nhưng như vậy cũng không được, em không thích!

_ Được, Tinh Tinh không thích, sau này sẽ không như vậy nữa!

Lâm Ánh Yên bật cười thành tiếng, Dương Triết Phàm xoa đầu cô, hỏi nhỏ:

_ Sao lại cười?

_ Chú như vậy rất dễ thương.

_ Như vậy là như nào?

_ Dịu dàng, ngọt ngào, lại luôn đặt em vào mắt. Chú như vậy, em thấy rất an toàn.

Dương Triết Phàm mỉm cười, lần đầu tiên hắn được khen như vậy! Nhưng lời khen xuất phát từ cái miệng nhỏ của Lâm Ánh Yên, mới khiến hắn vui vẻ như vậy! Còn lời này do ai nói, đối với hắn cũng là nịnh bợ.

_ Tinh Tinh, em là giới hạn duy nhất của tôi, là bảo bối tôi thất lạc mấy năm nay, là người tôi muốn cưng sủng nhất. Ai cũng đừng mong đưa em rời khỏi tôi!

_ Chú ơi, chú thật sự thích em sao?

_ Không thích, không yêu, đơn thuần chỉ là thương em nhiều hơn hôm qua.

Lâm Ánh Yên mỉm cười gật đầu, có lẽ là hiểu ý hắn vừa nói. Sau đó liền nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, nhìn sâu vào đôi mắt không đáy, nghiêm túc hỏi:

_ Chú Dương, chú đã ba mươi hai rồi, vậy chú phải đợi em đến năm năm nữa đấy! Chú đợi được không?

_ Tại sao lại là năm năm mà không phải ba năm?

_ Ba năm em chỉ vừa mới tốt nghiệp. Năm năm em mới có công việc ổn định, khi đó có thể làm vợ chú rồi!

_ Không chịu, ba năm là vừa đủ! Em làm vợ tôi trước, công việc ổn định sau cũng được mà! Hoặc là bây giờ, em làm vợ tôi cũng được mà!

Lâm Ánh Yên đưa tay lên tính lại, sau đó mới nhận ra, nhỏ giọng tinh nghịch hỏi hắn:

_ Chú Dương, chú sợ năm năm nữa chú sẽ trở thành một ông già sao? Cũng phải, khi đấy em còn là một cô gái hai mươi bốn tuổi, vẫn có rất nhiều sự lựa chọn.

_ Tinh Tinh, em đùa tôi sao? Vừa nãy còn muốn làm vợ của tôi, bây giờ lại chê tôi già! Em quá đáng thật đó!

_ Em là lo cho chú mà!

_ Tôi cần cái kiểu lo vô bổ của em sao? Có tin ngay tại đây tôi hôn em không?

Lâm Ánh Yên lắc đầu phản bác, đưa tay lên che miệng lại, không dám động đậy hay phát ra âm thanh nào nữa!

Dương Triết Phàm nhìn con mèo nhỏ đã an phận, hắn cũng không chọc ghẹo cô nữa!

Bàn ăn thịnh soạn đã bày ra trước mắt, hắn nhìn sơ qua một lượt, đều là món cay! Cũng ngầm hiểu được khẩu vị của cô là gì!

Lâm Ánh Yên gắp cho hắn một miếng thịt dê, sau đó giới thiệu:

_ Đây là món đặc sản của nhà hàng, chú ăn thử đi, rất ngon. Theo em thấy, nơi này còn ngon hơn cả nhà hàng lúc trước chú đưa em đến ăn.

_ Ngon đến vậy sao?

_ Rất ngon. À phải rồi, chú muốn đưa em đi tiệc gì vậy?

Dương Triết Phàm thưởng thức món ăn ngon trong lời nói của Lâm Ánh Yên, thật sự đối với hắn, khẩu vị này rất lạ. Vị cay cũng vừa phải, tạo nên hương vị đặc trưng của riêng nó.

Dương Triết Phàm gật gù khen ngợi, sau đó nhìn sang Lâm Ánh Yên, nhỏ giọng đáp:

_ Là tiệc của giới thượng lưu, mỗi năm tổ chức một lần!

_ Vậy chú đưa em theo làm gì?

_ Cho em làm quen đấy! Dù sao sau này em cũng sẽ hiểu, giới thượng lưu và thương trường, rất nhiều cạm bẫy. Em lại học luật, gia nhập giới thượng lưu sẽ càng giúp em có nhiều danh tiếng hơn.

Lâm Ánh Yên tuy hiểu được đôi chút về những gì hắn nói, nhưng bây giờ một cô gái mười chín tuổi, đã tìm hiểu sâu rộng như vậy! Đối với Lâm Ánh Yên mà nói, là cực hình đấy!

Cô vừa nhẹ nhàng lại hay tin người, cho dù là bẫy cũng phải sập một hai lần mới biết được mấu chốt của nó. Cũng không phải vừa nhìn liền nhận ra được!