Ác Lão Bà

Chương 476: Trừ phi ngươi nói ra đứa bé kia rơi xuống 2

Nhị Nhân không yên tâm, chạy nhanh đi hỏi tiểu nhị và chưởng quầy, hai người đều nói Nhị Cột vào phòng liền vẫn luôn không có ra tới.

Nhị Nhân vội vã tiến vào, nói với Tống Đoàn Viên: “Tống đại nương, việc này là sao, ông nội của con sao lại đột nhiên không thấy đâu?”

Tống Đoàn Viên nhìn cửa sổ mở ra kia, hỏi: “Ông nội ngươi có thể nào đã từ cửa sổ đi ra ngoài hay không?”

“Từ cửa sổ đi ra ngoài?” Nhị Nhân sửng sốt, chạy nhanh tiến lên nhìn, vừa thấy liền lắc đầu nói, “Sao có thể, nghĩa mẫu nhìn xem, đây là lầu 3, cao như vậy, ông nội của con thân mình không tốt, dọc theo đường đi đều phải cố gắng, sao có thể nhảy ra từ trên cửa sổ được!”

Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, cũng đúng, thân mình Nhị Cột nàng có biết đến, lão nhân tuổi già, thật là không cần phải mạo hiểm lớn như vậy, nhưng Tống Đoàn Viên vẫn cảm thấy không thích hợp.

“Chúng ta chờ một chút, có lẽ ông nội ngươi đói bụng, đi ra ngoài ăn cơm!” Tống Đoàn Viên nói.

Nhị Nhân chạy nhanh gật đầu.

Nhưng đợi một cái chính là cả đêm.

Thời điểm Tống Đoàn Viên ngẩng đầu lên mới phát hiện trời đã sáng.

Tối hôm qua nàng và Nhị Nhân đều ghé vào trên bàn chờ Nhị Cột, ai biết nàng và Nhị Nhân đều ngủ quên.

“Nhị Nhân, dậy đi!” Tống Đoàn Viên nhìn giường đệm gập chỉnh tề, lắc lắc Nhị Nhân vẫn còn ngủ say.

“Ông nội của con đã trở lại sao?” Nhị Nhân lập tức mở to mắt hỏi.

“Còn chưa có!” Tống Đoàn Viên nói, “Ông nội ngươi khả năng gặp phải sự tình gì đó, bằng không sẽ không cả đêm không trở lại!”

Nhị Nhân vừa nghe vậy, lập tức bối rối.

“Ngươi nói cùng ta, ngươi và ông nội ngươi rốt cuộc tới đây làm gì?” Tống Đoàn Viên hỏi, “Hiện tại chúng ta chỉ có thể từ trên chuyện này tìm manh mối!”

Nhị Nhân lắc đầu, hắn không thể nói, ông nội không cho nói!

“Nhị Nhân, hiện tại ông nội ngươi đi ra ngoài cả đêm, thân mình hắn không tốt, ngươi không lo lắng cho hắn sao?” Tống Đoàn Viên hỏi.

Nhị Nhân lập tức lâm vào trong khó khăn.

Lúc rời khỏi Tống gia thôn, Nhị Nhân muốn đi cáo biệt với Tống Phúc Quý và Tống Đại Cát, nhưng ông nội hắn không cho, còn nói chuyện này không thể nói cho bất luận kẻ nào, còn chuyên môn dặn dò không thể nói cho Tống gia.

Nhưng nếu không nói, ông nội ở Thiên Thành trời xa đất lạ, thật sự xảy ra sự tình gì thì phải làm sao!

“Có lẽ ông nội của con tìm được người muốn tìm, nên chậm trễ, chúng ta lại chờ thêm một ngày đi!” Nhị Nhân thấp giọng nói.

Hắn không thể cãi lời Nhị Cột.

Tống Đoàn Viên nhíu mày, chỉ đành lại cùng Nhị Nhân đợi thêm một ngày.

Tới ban đêm, Nhị Cột vẫn không có xuất hiện.

Tống Đoàn Viên nhìn Nhị Nhân hỏi: “Ngươi vẫn không chịu nói cho ta sao?”

Nhị Cột biến mất một ngày một đêm, Nhị Nhân cũng sốt ruột, chỉ đành nói: “Ông nội của con mang con tới đây, là đi tìm Hách thần y!”

Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, “Tìm Hách thần y?”

“Đúng vậy, con và ông nội trước đó đi đến phủ Trình Vương tìm Hách thần y, nhưng người phủ Trình Vương không chuẩn cho con và ông nội vào gặp, ông nội con nhìn thấy một vị họ Chu, hai người nói nửa ngày, nhưng nói cái gì không chuẩn cho con nghe!”

Chu, Chu Cảnh Thiên?

Tống Đoàn Viên không nghĩ tới, Nhị Cột chỉ là một thợ săn ở nông thôn, thế nhưng lại nhận thức Hách thần y và Chu Cảnh Thiên, vì sao chưa từng có nghe Nhị Cột nhắc tới?

Lúc này, ở Kỷ gia, Kỷ Trường An nhìn tòa nhà trống rỗng, trong lòng lập tức trầm xuống.

Tống Đoàn Viên một ngày một đêm không có trở về, mắt thấy trời lại đen, còn không thấy bóng người, chẳng lẽ chiêu lạt mềm buộc chặt này của hắn chơi hơi quá trớn?