“Lam Lẫm đâu? Còn có đứa bé kia rốt cuộc ở nơi nào?” Hách lão nhân gấp giọng truy vấn.
Nhị Cột thấp giọng nói: “Lam Lẫm đã chết, ở mười chín năm trước cũng đã chết, về phần đứa bé kia, ta tạm thời còn không thể nói cho ngươi, trừ phi chờ ta xác định được ngươi là người thích hợp bảo hộ đứa bé kia!”
“Bảo hộ nàng?” Hách lão nhân sửng sốt.
Hách lão nhân chỉ biết y thuật, nhưng luận về võ công, thần tiễn lão Thất ở trên giang hồ xếp hạng thứ ba, có thần tiễn lão Thất ở đây, cần gì hắn tới bảo hộ?
Vừa rồi Nhị Cột tiến vào, Hách lão nhân chỉ lo kích động, không có nhìn thần sắc Nhị Cột một cái, hiện giờ nhìn lên, hắn hơi hơi nhíu mày, vươn tay tới xem mạch cho Nhị Cột.
“Ngũ tạng của ngươi tổn hại bảy phần, không sống được bao lâu nữa!” Hách lão nhân trầm giọng nói, “nhưng ngươi hẳn là đã gặp được một vị danh y, trong cơ thể ngươi còn có một cỗ khí, bằng không sợ là không chống đỡ được đến hiện tại!”
Nhị Cột thu hồi cánh tay nói: “Ta biết!”
“Một khi đã như vậy, ngươi muốn đem tin tức về đứa bé kia đưa xuống phần mộ luôn sao? Ngươi mất công ban đêm xông vào Trình Vương phủ, còn không phải là muốn nói cho ta đứa bé kia ở đâu sao?” Hách lão nhân hỏi.
Nhị Cột gật đầu: “Ta thật là muốn nói cho ngươi đứa bé kia ở đâu, rốt cuộc thân thể của ta như thế, sợ là về sau ta không thể lại chiếu cố đứa bé kia, nhưng ta không nghĩ tới ngươi lại tồn tâm tư như vậy!”
Hách lão nhân sửng sốt một chút: “Tâm tư gì? Ngươi nói phục quốc? Chẳng lẽ những năm gần đây, ngươi chưa từng nghĩ tới muốn phục quốc sao?”
Nhị Cột do dự một chút nói: “Năm đó, trước khi hoàng thượng rời đi đã nói qua, ngài ấy chỉ mong đứa bé kia bình an lớn lên, chuyện quá khứ đã đi qua!”
Hách lão nhân nhíu mày: “Đó là bởi vì hoàng thượng cảm thấy đứa bé kia nhỏ, bên cạnh chỉ có mấy người chúng ta, lo lắng nàng vô pháp phục quốc, hiện giờ ta là hồng nhân bên cạnh Trình Vương, chỉ cần ngươi nói cho ta đứa bé kia là ai, ta sẽ tận lực giúp nàng!”
Nhị Cột vẫn do dự, hắn thấp giọng nói: “Ngươi để ta ngẫm lại đã, ta nghĩ xong lại nói!”
Nhị Cột xoay người rời đi.
Hách lão nhân sửng sốt, nơi nào chịu để cho Nhị Cột đi, nắm chặt cánh tay hắn nói: “Ngươi không thể đi, ta tìm ngươi hai mươi mấy năm, thật vất vả mới tìm được ngươi, sao có thể để ngươi đi! Lão Thất, ngươi nói cho ta, đứa bé kia rốt cuộc ở nơi nào?”
Nhị Cột thi triển nội lực, vốn định đẩy Hách lão nhân ra, lại phát hiện chính mình căn bản không dùng được sức lực.
“Ngươi……” Nhị Cột trừng mắt, “Ngươi thế nhưng hạ độc ta?”
Hách lão nhân thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi buông cánh tay Nhị Cột ra: “Luận võ công ta không phải đối thủ của ngươi, luận dùng độc, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, nếu ngươi đã tới, cũng đừng tưởng rời đi, trừ phi ngươi nói ra nơi ở của đứa bé kia!”
Hách lão nhân tìm Lam Lẫm hai mươi mấy năm, hiện giờ rốt cuộc có manh mối, hắn dù đắc tội thần tiễn lão Thất, hắn cũng nhất định phải biết đứa bé kia ở đâu.
Sau khi Hách lão nhân trúng độc, thân mình vẫn luôn không tốt, hắn không biết chính mình còn có mấy năm để sống, hắn không thể làm Thanh quốc biến mất ở trên thế giới này như vậy, nhất định phải khôi phục Thanh quốc!
Trong lòng Nhị Cột giờ phút này tràn đầy hối hận, sớm biết vậy hắn nên nghe lời Chu Cảnh Thiên, đừng tới tìm Hách lão nhân.
Ban đầu hắn cho rằng, Hách lão nhân là người duy nhất ngoại trừ Lam Lẫm, có thể phó thác đứa bé kia, hiện tại xem ra, thật là hắn sai rồi!
Nhị Cột chậm rãi nhắm mắt lại, hắn thấp giọng nói: “Cũng được, ta cũng đã mệt mỏi, ta ở chỗ này của ngươi nghỉ ngơi một chút đi!”
Hách lão nhân nhíu mày, thần tiễn lão Thất thật sự không chịu nói sao?
Tống Đoàn Viên và Nhị Nhân vào khách điếm, lại không thấy Nhị Cột đâu.