Hoa huyệt bị dị vật xâm nhập trở nên nóng bừng, lưỡi Sở Trí Viễn xoay tròn liếʍ láp ở trong đó, dùng sức bú hút dâʍ ŧᏂủy̠ ở chỗ sâu nơi u huyệt, môi răng lưu luyến thịt non mềm nộn thơm ngọt.
Sở Trí Viễn hắn không ngờ bản thân có thể mua được cô vợ tốt như vậy, coi như số tiền hắn săn thú tích góp nhiều năm dùng thật xứng đáng, nàng ngon đến mức làm Sở Trí Viễn đỏ mắt.
Âm thanh liếʍ mυ'ŧ da^ʍ mị không ngừng vang lên, Tô Uyển Ngưng từ hoảng hốt kinh hô đã biến thành trầm thấp nức nở, tìиɧ ɖu͙© xa lạ giống như lửa nóng mãnh liệt thiêu đốt nàng, môi hắn bú hút, răng hắn khẽ cắn, lưỡi hắn liếʍ láp trêu đùa.
Toàn bộ âʍ ɦộ đều là nhiệt khí thô nặng mà hắn thở ra, mũi thẳng cao ngất để ở trên tiểu âm đế sung huyết, theo động tác của hắn không ngừng day lộng, Tô Uyển Ngưng cảm thấy chính mình sắp nhịn không nổi.
Nàng thế nhưng trơ mắt nhìn hắn, dùng đầu lưỡi liếʍ láp âm mao chính mình! Lúc tầm mắt giao nhau, nàng từ trong mắt hắn thấy được dục hỏa yêu dị.
"Mật thủy của nương tử thơm ngọt vạn phần, thích bị liếʍ láp như vậy sao?"
"Không được, không được ~ mau buông ra!" Nam nhân này trên giường rất thích nói những lời này, nghe những lời tục tĩu như vậy, khuê nữ như nàng vô cùng xấu hổ cùng chán ghét hắn.
Thế nhưng cơ thể lại bị những xúc cảm xa lạ khó hiểu đánh tới, loại an ủi tha thiết như vậy không phải thứ nàng có thể thừa nhận, khó nhịn vặn vẹo giãy giụa chạy thoát khỏi giường gỗ, thế nhưng nàng vẫn bị Sở Trí Viễn lôi về lại giường.
"A!" Mông ngọc trực tiếp ngã ở trên cặp đùi cường tráng của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn cực nóng làm Tô Uyển Ngưng lạnh run, còn chưa kịp nhúc nhích, eo thon liền bị Sở Trí Viễn nắm chặt.
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy giữa háng hắn có một cái đại đồ vật đáng sợ, hướng đến chân tâm chính mình để lên.....
Đó là thứ đáng sợ nhất mà Tô Uyển Ngưng từng gặp qua, màu đỏ tím dữ tợn trên thân còn nổi gân xanh ninh động, thô tráng như cánh tay trẻ con làm người kinh hãi.
Mỗi ngày hắn sẽ đều dùng thứ đó đâm nàng, cho dù Tô Uyển Ngưng trong đầu vẫn luôn chán ghét hắn, còn liên tục phản kháng, nhưng cơ thể nàng vẫn luôn không biết xấu hổ mà sung sướиɠ chảy nước.
Dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hổi chảy nhỏ giọt theo động tác ma xát qua lại của côn ŧᏂịŧ mà một lần lại một lần bị đổ trở về huyệt nội, hoa tâm mẫn cảm thừa nhận sự va chạm của qυყ đầυ, một mảnh điện lưu tê ngứa bắt đầu khởi động.
Sở Trí Viễn nắm lấy gáy của Tô Uyển Ngưng nâng lên, trong khoảnh khắc cự long đáng sợ liên tục thọc vào rút ra ở hoa huyệt liền hiện ra trước mắt nàng, trơ mắt mà nhìn côn ŧᏂịŧ thô dài cắm đút ở chân tâm lúc dài lúc ngắn.
Trái tim Tô Uyển Ngưng "thịch" một tiếng, cảm thấy thẹn đến đỏ mặt, trong mắt đẹp lượn lờ ánh nước mờ mịt.
"Dâʍ ŧᏂủy̠ của nương tử chảy thật nhiều."
Đại bổng nóng bỏng cứng rắn thao đến hung ác, hoa huyệt nhi vốn động tình tất nhiên là ngăn không được dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra ngoài, mắt thấy thủy dịch trong suốt kia bị cắm văng khắp nơi, Tô Uyển Ngưng khủng hoảng nắm chặt chăn gấm, đôi môi đỏ thắm không nhịn được tràn ra thanh âm rêи ɾỉ yêu kiều.
Sợ là ngay chính bản thân Tô Uyển Ngưng cũng không nghĩ tới, luân hãm vào tìиɧ ɖu͙© lại đáng sợ như thế. Ngay cả nàng cũng thấy kinh ngạc không biết cơ thể mình như thế nào lại có nhiều mật thủy đến vậy, không ngừng chảy ra ngoài huyệt khẩu, theo kẽ mông chảy về phía phần lưng nàng, xúc cảm ướt nóng dinh dính trên thân thể khiến nàng càng thêm mê muội.