Trần Dữ Tinh hoàn toàn không làm gì, nhưng cô mệt đến mức ngủ một lúc, lúc tỉnh lại đã là hai giờ chiều, bụng đói lộc cộc lộc cộc, cô bò dậy từ trên giường, môi ngoài hơi sưng cọ vào qυầи ɭóŧ, cô không nói được là đau hay ngứa.
Trần Trầm ở phòng bếp, chống quải trượng, quan sát đồ ăn trong nồi.
“Em chưa tỉnh nhưng bụng đã kêu, nên anh mới nấu ít đồ ăn.”
“Nấu đồ ăn?” Cái mũi Trần Dữ Tinh dùng tốt, cô dán vào sau lưng anh, ôm anh.
“Mũi chó.”
Trần Dữ Tinh cười ngây ngô cọ xát anh, lặng yên không một tiếng động lấy quải trượng đi, tự nâng, để anh dựa vào.
“Anh.”
“Hửm?”
“Hôn.”
Trần Trầm nhướng mày, tay cắt rau dừng lại, dán lên cánh môi cô. Trần Dữ Tinh vô cùng vui vẻ chạy đi, Trần Trầm gọi cô: “Tiểu quỷ, đưa quải trượng cho anh.”
“Đến đây!” Trần Dữ Tinh ôm cánh tay anh: “Quải trượng ở đây.”
“Vật nhỏ.”
Trần Trầm nhẹ nhàng dựa lên quải trượng nhỏ của anh.
“Em có vật lớn.” Cô nói xong ưỡn ngực lên.
Trần Trầm dùng tay sạch nhéo một cái: “Có thay đổi.”
Cô ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, cùng anh nấu đồ cho cô ăn, sau khi ăn xong lại đến bờ biển sờ cá, Trần Trầm không cho cô bơi lội, Trần Dữ Tinh chơi xấu, bởi vì là hải vực tư nhân, cô lập tức cởϊ qυầи áo lăn lộn trong biển, Trần Trầm tức giận xách cô lên kẹp đến bồn tắm tắm.
Trần Dữ Tinh là điển hình eo nhỏ ngực lớn, dáng người gầy, nhưng là ngực và mông đều cong lại to, đúng là vưu vật nhân gian.
Đứng hạn giống như mẹ cô.
Trần Trầm sinh trước mười năm, biết nguyên nhân cha mẹ lạnh nhạt. Cha là người đồng tính luyến ái, hôn nhân hiệp nghị với mẹ, mẹ tìm đàn ông khắp nơi, nhưng chỉ có con nhà họ Trần, lúc này mới có anh. Sau đó có lẽ bởi vì hai vị đã lang thang đủ trên tình trường, quay về muốn sinh hoạt tốt nuôi con, nên có Trần Dữ Tinh.
Bọn họ bồi dưỡng cô cực kỳ ưu tú, mà Trần Trầm giống như sản phẩm khuyết thiếu được chế tạo ra, nên bị hai người vứt bỏ.
Nhưng Dữ Dữ của anh ngoan như vậy, Trần Trầm rất yêu cô, thương cô hơn bất kỳ ai khác. Cô là ngôi sao bảo bối của anh, vẫn luôn là như thế.
Trần Dữ Tinh thấy anh hơi ngẩn ngơ, kéo ngón tay anh: “Anh, anh nghĩ gì vậy?”
“Không.”
Anh nhìn Trần Dữ Tinh ngâm mình trong bồn tắm chơi vịt nhỏ, nổi lên một ít du͙© vọиɠ lăng ngược thị huyết. Từ trước đến nay anh không phải người tốt, nhưng anh cũng chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó sẽ xâm phạm cô.
Anh và cô đến hôm nay, chỉ cách một lớp lá mỏng kia.
“Dữ Dữ, làʍ t̠ìиɦ với đàn ông chưa?”
Trần Dữ Tinh lập tức đỏ mặt, chém đinh chặt sắt nói: “Không có!”
“Vậy Dữ Dữ muốn làʍ t̠ìиɦ với anh không?”
Trần Dữ Tinh nhìn anh, có hơi ngây ngốc, càng e lệ rất nhiều.
Cô nói, muốn.
Cô giống như sợ anh có xử nữ tình kết gì đó, thấy anh rời đi, kéo tay anh nói: “Anh, em chưa từng làm với người khác, chưa từng nắm tay, cũng chưa từng hôn môi, càng không làm...”
Anh trầm mặc rất lâu, mới nói: “Bởi vì anh?” Bởi vì thích anh, ngay cả tình yêu bình thường cô cũng không có.
Cô gật đầu.
“Vậy anh về phòng đợi em.”
Cô ngây thơ nhìn anh, làm anh bây giờ muốn nhét vật dưới háng vào trong miệng cô.
“Đợi em chuẩn bị tốt, anh làʍ t̠ìиɦ với em.”
Tay Trần Dữ Tinh nắm lấy anh lập tức buông ra, cô lắp bắp đồng ý, đợi lúc Trần Trầm ra ngoài, cô đã giống như cà chua ngâm mình trong nước.
Chỗ rửa mặt ngoài phòng tắm có gương toàn thân, sau khi cô tắm sạch sẽ, đứng đối diện gương đánh giá cơ thể của mình, vẻ ngoài thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng...
Tay cô duỗi xuống nơi riêng tư, ngón tay khó khăn đưa vào trong động, cô lại thêm một ngón tay, đây là giới hạn.
Cô đến gần nhìn mặt mình, tuổi trẻ, không hề tỳ vết, tất cả bình thường.
Huống hồ bụng nhỏ còn sóng triều tìиɧ ɖu͙© tuần hoàn.
Cửa phòng tắm cũng không đối diện với phòng ngủ Trần Trầm, cô lặng lẽ lên tầng, thay nội y ren màu trắng mang đến, sau đó lại điểm dưới chân lâu, đi tới phòng anh.
Chạng vạng mờ nhạt, anh ngồi trên giường, thấy cô đi tới, giọng nói trầm thấp, mang theo sự dịu dàng của anh với mình cô.
“Lại không tốt, anh sẽ mềm.”
Cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Lại đây.”
Trần Dữ Tinh từ từ đi qua, bị anh kéo vào trong lòng, cô ngồi xuống giữa hai chân anh, anh hơi lôi kéo đã dán vào vật nóng bóng nửa cứng của anh.
Trần Trầm cởϊ qυầи lót, cô cũng chưa mặc qυầи ɭóŧ, hai người cứ kề sát như vậy, anh còn dạy cô, nâng cánh mông cô lên phập phồng cọ xát qua lại, Trần Dữ Tinh đôi tay ấn anh hai vai, trông mèo vẽ hổ địa học, chính mình cũng động đến ra dáng ra hình.
Rất nhanh anh đã sưng lớn đến mức cô không có cách áp chế cọ xát.
“Anh lớn không?”
Cô xấu hổ đến mức không mở được miệng, cô không biết tại sao hôm nay Trần Trầm nhiệt tình như vậy, làm cô không thể chống đỡ.
Trần Trầm dùng ngón tay sờ cánh môi cô, ngón tay cái đẩy răng cô ra, sau đó dây dưa với lưỡi cô, anh kề sát vào tai cô, lại hỏi: “Lớn không?”
“Ưʍ... Lớn.” Cô bị anh làm loạn đến mức vượt qua kɧoáı ©ảʍ trước đó hôn môi mang đến cho cô, nghĩ như thế, Trần Trầm lập tức hôn, đầu lưỡi thẳng về phía trước, chôn vào sâu, quấn lấy khiến cô không có cách hô hấp, anh mới buông ra.
Anh chọn xuống đai lưng cô, lại xoa nắn đầṳ ѵú cô cách lớp vải, đợi lúc kiên quyết sưng đau, mới kéo váy cô xuống: “Treo cho anh, rớt sẽ bị trừng phạt.”
Trần Dữ Tinh đồng ý, đầṳ ѵú cẩn thận vểnh lên, để quần áo treo ở trên đó, vì thế cơ thể cô nghiêng về sau, hạ thân cũng dán đến thân gậy, Trần Trầm nắm lấy hai chân cô, từ từ nâng lên, để anh có thể nhìn thấy huyệt của cô.
Phấn hồng non mềm, còn có ôn khí chỉ có ở thiếu nữ. Miệng nhỏ cố gắng phun ra nuốt vào chất lỏng vì trận tính ái này, cuối cùng tràn ra khỏi cửa động, chảy xuống dưới.
Trần Trầm không hứa, trong nhà không có bôi trơn, anh dùng hai ngón tay đón lấy, ấn lên cửa động, thong thả quấy đảo. Huyệt mềm của cô giống như bàn điều khiển của anh, hoàn hảo làm cô ướt để có thể chấp nhận anh.
Bởi vì tư thế quá mức làm Trần Dữ Tinh cảm thấy xấu hổ, giãy giụa muốn lên, lại không cẩn thận kéo quần áo xuống, váy rơi xuống bụng.
“Anh...” Cô sợ hãi giọng run rẩy.
“Trừng phạt.” Hai ngón tay Trần Trầm cầm nút chai thô lên, nhét vào huyệt cô, hướng dẫn từng bước: “Đến, quỳ xuống, há mồm.”
Trần Dữ Tinh cẩn thận kẹp đồ vật quỳ xuống, há mồm dùng miệng liếʍ cho anh, Trần Trầm nâng mặt cô ra vào, lúc mấu chốt, lại ôm cô lên, ấn lên giường, nhổ nút ra, bắn xung quanh cửa động.
Bôi trơn tất cả.
Anh xoa cửa động khẽ run của cô, duỗi ba ngón tay vào, Trần Dữ Tinh cảm thấy vừa đau lại căng, mạnh mẽ nuốt vào.
“Anh, em muốn uống rượu...”
Thanh tỉnh cô sắp căng không nổi nữa.
Trần Trầm hữu cầu tất ứng, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra ngoài cầm hai chai rượu, lại sợ cô lạnh bụng, tự ngậm nóng champagne mới đút cho cô.
Anh lại tìm một bình rượu vang đỏ nhiệt độ bình thường, để loại bỏ rãnh vυ' cô, đổ rượu xuống ngực cô, từ lúc anh xoa bôi liếʍ láp.
Giống như bữa tiệc tình ái nhiều năm trước kia.
Rượu vang đỏ thay khói bụi.
Còn tặng kèm nụ hôn yêu thương của anh.
Cả đầu Trần Dữ Tinh đều là dáng vẻ anh thọc vào rút ra, cuồn cuộn ái dịch, lập tức làm khăn trải giường ướt đẫm.
“Thì ra Dữ Dữ thích anh đối xử với em như vậy.” Anh cười vỗ nhẹ vυ' mềm của cô, sau đó dùng tay vịn lấy dươиɠ ѵậŧ, nhìn trộm hoa huyệt cô, mới từ từ cắm vào.
Lúc đầu còn thuận lợi, nhưng tiến vào thêm, Trần Dữ Tinh đã cắn răng nói đau.
“Đừng sợ.” Anh xoa liếʍ mυ'ŧ vυ' cô, lại hôn nồng nhiệt đáp trả, nhân lúc cô chưa chuẩn bị, kéo khoảng cách hai chân ra, anh chống giường, đột nhiên phá tan lớp lá mỏng, Trần Dữ Tinh đau đến khóc lớn, nắm dươиɠ ѵậŧ anh nói cái gì cũng không thể động đậy.
Chỉ là cô không kéo được Trần Trầm.
Trần Trầm nắm tay cô, bắt đầu động tác, cô khóc hu hu, thịt vυ' rung động, ngất xỉu, lại tỉnh lại, vẫn nhỏ giọng khóc.
Cô nãi khí gọi anh, dùng tay ngăn cản động tác anh.
“Anh…”
Chỉ là lần này, rêи ɾỉ có hơi vũ mị.
Trần Trầm biết cô đã nếm được chút hương vị, tốc độ lập tức nhanh hơn, Trần Dữ Tinh lập tức đến cao trào, thủy triều tình yêu ra, dươиɠ ѵậŧ Trần Trầm bị ngâm trong chất lỏng cô, anh sinh ra ác độc lao đến, rút ra trong chớp mắt, chất lỏng bắn vào động, bí mật đưa tơ máu lăn lên khăn trải giường, mà Trần Trầm cũng bắn vào giữa hai vυ' cô.
Sau khi Trần Dữ Tinh hôn mê, anh bế ngang cô lên, thong thả mà đi về phòng tắm, một lần nữa thả cô vào bồn tắm.