Vùng Cấm Trầm Luân

Chương 4: Khói bụi

Trần Dữ Tinh không ngừng nghĩ đến hình ảnh như vậy trong ngày hôm nay, dựa vào giọng anh vượt qua ban đêm.

Trần Trầm ôm cô, nâng một chân cô lên đặt trên cánh tay, để anh có thể càng thông thuận chà đạp tiểu huyệt cô. Trần Dữ Tinh lại cảm thấy quá xấu hổ, giống như chống cự kiên định đứng khép hai chân, kẹp ngón tay anh không có cách nhúc nhích.

“Lại làm sao?”

Trần Dữ Tinh cảm thấy xấu hổ, cô không dám nhìn anh, cúi đầu. Trần Trầm giơ tay tắt vòi hoa sen, lại mở cửa phòng tắm ra, một luồng khí lạnh ùa vào, cô rùng mình một cái, còn chưa hít được không khí mới mẻ, anh đã đứng phía sau cô, nắm tay cô, để lên tường.

Pha lê trên tường có hình ngược của anh, Trần Dữ Tinh có thể nhìn thấy anh rũ mắt, nắm lấy du͙© vọиɠ nóng bỏng của anh, chạy vào trong nhục huyệt cô.

Trần Dữ Tinh hơi hoảng sợ, cô không nhận nổi anh.

“Anh… Anh muốn...”

Trần Trầm sao lại không muốn, nhưng thấy dáng vẻ cô hoảng sợ lại không tránh được, bỗng nhiên đùa giỡn.

“Anh muốn như thế nào?”

“Anh muốn...” Trần Dữ Tinh khẽ cắn môi: “Cái kia anh.”

“Cái nào?”

“... Thao.”

Một cái đánh đánh lên thịt trên mông: “Sao lại mắng người?”

“Không phải!...” Trần Dữ Tinh ủy khuất.

Anh từ từ tiến gần, dươиɠ ѵậŧ dán sát, anh cũng chỉ cọ qua môi âʍ ɦộ, trước sau xoa sát đánh, đánh đến tấm tắc tiếng nước, qυყ đầυ đỉnh lên thịt hạch, làm cô không nhịn được run rẩy.

Cuối cùng là chưa trải qua sự đời, như vậy cũng chưa ái dịch bao nhiêu, ngón tay Trần Trầm nhẹ nhàng trượt vào miệng huyệt, chỉ tiến vào một nửa đã không được, anh lại dùng dươиɠ ѵậŧ của mình thử, cũng hàm chứa khó khăn, chi bằng há mồm phía trên.

Trần Dữ Tinh bị anh thử đến mềm chân, nếu không phải dưới bụng có cánh tay anh, cô nhất định sẽ trượt xuống. Cô sợ hãi đau đớn cũng không đến, anh nâng dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của mình, xẹt qua từ cúc huyệt cô, dọc theo khe hở vọt đỉnh vào môi âʍ ɦộ, lại phản hồi. Tay anh khớp xương rõ ràng nắm chặt chân cô, mượn thịt chân và thịt môi đè ép, nhanh chóng lao đến.

Kịch liệt cọ xát rất nhanh đã làm Trần Dữ Tinh cao trào, toàn thân cô run rẩy, trọng lượng đều dừng trên cánh tay anh, mãi đến khi tiểu huyệt sưng to sung huyết, anh mới thỏa mãn bắn phía sau lưng trơn bóng của cô.

Trần Trầm đỡ cơ thể cô, mở vòi sen: “Tiền đồ.”

Trần Dữ Tinh bị cọ đến mơ hồ, xoay người sang chỗ khác ôm cổ anh: “Em có tiền đồ...”

Tay Trần Trầm đảo quanh miệng hoa cô, cô lại run đến không đứng vững, anh lại cười.

“Anh, anh chê cười em...” Trần Dữ Tinh không đợi anh phản bác, liền nói: “Chê cười em cũng đúng, em chỉ cần anh cười một cái.”

Nụ cười Trần Trầm lại chứa chút đau lòng và bất đắc dĩ, anh nhẹ nhàng kề trán cô, cẩn thận rửa mỗi một góc của cô, lúc này mới thả cô lên giường.

Trần Dữ Tinh từng thấy anh tính ái một lúc. Khi đó cô mới mười tuổi, anh nghỉ trở về mở bò, cha mẹ không ở, biệt thự để đó không dùng ở vùng ngoại ô lập tức trở thành ngôi cao cuồng hoan, cô ở tầng 3 cũng bị làm ồn ngủ không ngon, lập tức đi xuống tìm anh oán giận.

Trong phòng anh có tiếng thở dốc lên tiếp, xuyên qua khe hở của cửa phòng, có thể nhìn thấy Trần Trầm hai mươi tuổi, trong tay nắm chặt vυ' phụ nữ, phía trên còn mặc áo sơmi, phía dưới lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thôi. Người phụ nữ rêи ɾỉ liên tục, không nói được, giống như chết ngất.

Trong miệng Trần Trầm còn ngậm một điếu thuốc lá, khói dừng ở trên đầṳ ѵú non mềm của người phụ nữ kia, anh lập tức bôi lên, lưu lại một đống bột.

Xong chuyện, người phụ nữ kia không dậy nổi, hôn với anh cũng không được, mãi đến khi gọi anh A Trầm, cũng không thấy anh dừng lại.

Trần Dữ Tinh nhìn đến kinh ngạc, không biết anh đang làm gì, cô ôm Tiểu Hùng, Trần Trầm ra ngoài cũng chưa nhìn thấy cô, cô tức giận dùng Tiểu Hùng đánh lên đầu anh.

Trần Trầm tiện tay dập thuốc lá, ôm cô vào lòng, điên cuồng kêu lên, bên ngoài có mấy người phụ nữ xinh đẹp hở nửa vυ', ngực đều là vết khói bụi, trêu đùa anh chơi chưa tận hứng, đã phả trông trẻ.

Trần Trầm che lỗ tai nhỏ của cô lại, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy anh nói: “Mẹ mày cô chó má trứng, ông đây trông trẻ chậm trễ làm phụ nữ sao.”

Lúc đó cô không hiểu gì cả, trong mũi cô đều là mùi rượu khói thuốc trên người anh, nồng đậm làm cô hơi ghét bỏ thích anh như vậy.

Mười sáu tuổi cô nhớ lại ngày đó, cô bắt đầu hâm mộ mấy người có được nhiệt liệt của Trần Trầm, từng có được sự khinh cuồng thời thiếu niên của anh, thậm chí có được anh.

Cô dán đến gần như vậy, bị anh ôm, anh để cô ngồi trên vai anh, sịu dàng như vậy nhẹ nhàng dỗ cô, mua đồ ăn ngon cho cô, cô lập tức lại hâm mộ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khói bụi.

Cô yêu anh yêu anh đến không có cách kiềm chế, chẳng sợ anh cũng chỉ thương cô.