Anh phải hoàn thành nhiệm vụ, anh không thể bỏ rơi đồng đội của mình.
“Hay là… mấy người không cần lo cho tôi.” Giáo sư Thi run tay đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi, khuôn mặt thường ngày tao nhã dịu dàng hiện đầy vẻ u uất, trốn chạy nửa tháng, những quân nhân vì bộ xương già này của ông ta mà cả người bị thương, ông ra không muốn nhìn thấy bất kỳ người trẻ tuổi nào hy sinh cho ông ta, bọn nhỏ còn nhỏ lắm.
“Không, giáo sư Thi, ông là một nhà nghiên cứu khoa học, một tài năng mà đất nước chúng ta hiện đang khan hiếm, lợi ích quốc tế là trên hết, ông không thể hy sinh bản thân mình vì mấy trò đuổi gϊếŧ không rõ ràng như vậy được, và ông là nhiệm vụ mà cấp trên giao cho chúng tôi, chỉ cần chúng tôi ở đây, chúng tôi sẽ nhất định đảm bảo an toàn cho ông! Sống lưng Tạ Trăn thẳng tắp, giống như thanh kiếm sẵn sàng có thể rút ra khỏi vỏ, khuôn mắt tuấn tú sắc bén đầy kiên cường!
Anh nhớ trước khi thực hiện nhiệm vụ, lãnh đạo của anh đã yêu cầu, bí mật hộ tống giáo sư Thi đến bộ phận nghiên cứu khoa học của tỉnh S, còn yêu cầu họ không được xuất hiện với thân phận quân nhân, nếu không anh đã nhờ quân phụ cận hỗ trợ, không đến mức rơi vào thế thụ động như hiện tại.
“Nhưng...” Khuôn mặt giáo sư Thi xúc động, vừa định nói liền bị cắt ngang.
“Nhưng cái gì, đừng nhưng nữa, Tây Tây, em cho Vương Khôn uống một hớp rượu, sau đó ôm người đi phía trước đi, chúng ta theo phía sau yểm trợ.” Lúc này cũng không rảnh quan tâm đến việc bại lộ năng lực ủ rượu cả em gái, làm anh em mấy năm, tính mạng của họ đang bị đe dọa, Tịch Ngạn Nam không muốn bỏ rơi anh em mình, anh ta nhặt rượu đào mà em gái mang tới, hớp một ngụm lớn rồi lấy tay áo lau miệng, sắp xếp cho Tô Tây nói.
“Em, có được không?”
“Được ạ!” Tô Tây biết anh nhỏ đang hỏi liệu có thể tiết lộ tác dụng đặc biệt của rượu đào của cô hay không, thực ra cũng không có gì không thể nói, dù sao thì ngay từ bốn năm trước, chính cô đã vô tình để bại lộ, dù sao cũng không tra được bên trong rượu có gì, cô đã thử rồi.
Mọi người... cái quái gì vậy? Điên rồi à?
----------
Thời gian không chờ đợi ai, Tô Tây nhận lấy rượu do Tịch Ngạn Nam đưa cho, lập tức ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn bẻ miệng Vương Khôn, rót rượu vào, ấn vài cái phía trước yết hầu cậu ta trước khi tràn ra.
Những người xung quanh chỉ nghe thấy "ừng ực" một tiếng, rượu được nuốt chửng, nhanh đến mức mọi người đều không kịp trở tay.
Tào Lượng trừng mắt nhìn Tịch Ngạn Nam, trên mặt tràn đầy không thể tin: “Ngạn Nam, sao lại thế này? Cậu...”
“Được rồi, chúng ta bắt đầu dời đi.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Trăn lạnh như băng, cắt ngang tính hấp tấp của Tào Lượng.
“Nhưng đại ca, Khôn tử cậu ta…”
“Chuyển đến nơi an toàn rồi nói tiếp, cậu nhất định phải tin tưởng Ngạn Nam.” Tạ Trăn cũng không mù quáng tin tưởng, mặc dù anh tin tưởng anh em vào sinh ra tử, nhưng cũng tin vào hai mắt của mình.
Từ sắc mặt của Tịch Ngạn Nam ngày càng hồng hào sau khi uống loại rượu không tên đó, anh biết đây chắc chắn là thứ tốt.
Chỉ là bây giờ không phải là lúc đào bới gốc rễ, Tạ Trăn vội vàng đi tới bên người Vương Khôn, chuẩn bị mang cậu ta rời đi, không nghĩ lại bị Tô Tây ngăn lại.
Dưới ánh mắt khó hiểu của người đàn ông, cô gái nhỏ ôm người đàn ông lực lưỡng cao hơn mét tám nặng hơn tám chục ký kiểu công chúa vào lòng.