Quyển 3 - Chương 7
– Đứng im! – Sầm Khải Văn giữ chặt lấy bàn tay đang nắm con dao găm Thuỵ Sĩ của Bách Lý Vị Bộ, cảnh giác quay đầu – Cô nghe xem!Trong bụi cây cách đó vài mét vọng lại những tiếng sột soạt và hơi thở phì phò. Trong không khí buốt giá phảng phất mùi máu tanh.
Ánh mắt của hai người còn đang tìm kiếm, thì một bóng đen khổng lồ đã thình lình xông ra từ trong bụi cây, đứng lừng lững cách họ không đầy năm mét. Hai con mắt ẩn hiện sắc máu lập loè như hai ngọn đèn nhỏ.
Bách Lý Vị Bộ hít ngược một hơi khí lạnh. Đó là một con gấu ngựa tuy chưa trưởng thành nhưng đã đủ độ hung hãn.
Theo lệ thường, những gã to xác này đáng ra đã ngủ đông rồi. Theo những gì Bách Lý Vị Bộ biết được, nếu gầu không chịu ngủ đông, nguyên nhân duy nhất chính là chưa tích trữ đủ thức ăn.
Dưới ánh trăng, con gấu ngựa vụt một cái đã đứng thẳng dậy, cái thân thể kếch xù vặn vẹo một cách quái đản trong màn đêm, phát ra những tiếng gầm gừ.
Bách Lý Vị Bộ từ từ dịch chuyển ra phía trước Sầm Khải Văn, giọng nói bật qua kẽ răng:
– Đừng cử động, khi tôi bảo chạy, anh phải chạy thật nhanh, đừng quay đầu lại!
Trong mắt Sầm Khải Văn vụt loé lên một tia kinh ngạc, chốc lát sau, anh giật khẽ tay Bách Lý Vị Bộ lúc này như đang chuẩn bị đối đầu với kình địch, nói khẽ:
– Hình như nó không có ý định ăn thịt chúng ta, có hãy nhìn bàn tay trái của nó mà xem.
Trên bàn tay đang giơ cao của con gấu ngựa, có một cái vòng sắt sáng loé lạnh lẽo, nhìn kỹ, bên trên còn dính vết máu.
Bẫy thú?
Bách Lý Vị Bộ đã từng nhìn thấy món đồ thô bạo nhưng hữu hiệu này. Ở Romania, săn bắn động vật là hành vi hợp pháp.
Xét về lực sát thương khi cỗ máy đơn giản này sập lại, nếu đổi thành một con hươu cao cổ hoặc một loại động vật nhỏ bé hơn,hàng răng cưa bằng sắt sẽ nghiến đứt tứ chi hoặc cổ của con vật.
– Nó chỉ là bị thương mà thôi! – Sầm Khải Văn trầm giọng nói, rồi cất bước định tiến lại gần con gấu ngựa.
Bách Lý Vị Bộ vội lôi anh lại, quát khẽ:
– Anh điên à! Con gấu ngựa bị thương còn hung hãn gấp mười lần con gấu ngựa bình thường. Anh…
Con gấu ngựa ủ rũ hạ thấp thân mình, ngồi phịch xuống đất giống như một đống bùn nhão, thở hồng hộc khó nhọc. Cẳng chân bị thương giơ ra phía trước, run lên lẩy bẩy đau đớn.
Sầm Khải Văn bỏ ngoài tai lời cảnh báo của Bách Lý Vị Bộ, gạt tay cô ra, không chần chừ tiến về phía con gấu ngựa.
Nhìn vào con người đang tiến lại gần, vẻ thù địch trong mắt con mãnh thú dần dần biến mất, nó cũng không còn gầm gừ nữa, thay vào đó, từ trong cuống họng bật ra những tiếng rêи ɾỉ thê thiết.
Sầm Khải Văn bước tới trước mặt con gấu, bất ngờ cúi xuống xoa xoa đầu nó, giống như đang vỗ về, miệng còn lẩm bẩm nói lời gì đó.
Con gấu ngựa dần dần trở nên im lặng, thè lưỡi chậm rãi liếʍ láp vết thương trên chân trước.
Thần kinh toàn thân vẫn căng thẳng như dây đàn, nhưng Bách Lý Vị Bộ vẫn không nén nổi niềm kinh ngạc, phản ứng của con gấu hoàn toàn khác hẳn với lẽ thường.
– Sẽ mau chóng ổn thôi! – Sầm Khải Văn ngồi thụp xuống, vừa nói vừa giữ chặt lấy chiếc bẫy đã cắm sâu vào trong da thịt con gấu ngựa, khẽ chau mày, rồi hai tay kéo thật mạnh sang hai phía.
Một tiếng “cạch” giòn giã, càng trở nên chói tai trong khu rừng tĩnh mịch.
Chiếc bẫy thú bằng sắt vỡ vụn thành mấy đoạn trong tay anh, rồi trượt thẳng từ trên chân trước của con gấu xuống đất.
Con gấu khẽ gầm lên một tiếng, có lẽ là do đau đớn, cũng có lẽ là do quá sung sướиɠ vì đã được giải thoát. Bách Lý Vị Bộ chẳng còn lòng dạ nào mà phân tích, lúc này, cô chỉ quan tâm xem sức mạnh, hoặc giả là lòng can đảm nào đã khiến người con trai trước mặt cô làm được cái việc liều lĩnh này.
Nên biết rằng, chỉ cần một cú vả nhẹ như một cú đập bóng da, bàn tay con gấu ngựa đã có thể đánh bay một nửa hộp sọ của anh. Thế nhưng anh từ đầu tới cuối không hề tỏ ra một mảy may sợ hãi. Là một người bình thường vừa mới chân ướt chân ráo tới đây, việc này rất không hợp logic.
Anh xé lấy một ống tay áo từ chiếc áo len đang mặc, cuộn thành một dải, nhẹ nhàng buộc lên vết thương của con vật để cầm máu.
Sau khi hoàn tất mọi việc, anh mới khe khẽ thở phào, vỗ vỗ lên đầu con gấu:
– Trông mày to khoẻ thế này, chỉ mấy ngày nữa sẽ ổn thôi. Sau này phải cẩn thận, không phải lần nào cũng may mắn thế này đâu. Đi đi!
Con gấu ngựa lúc lắc cái đầu, dịch chuyển thân hình nặng nề, rụt rè thử mấy lần rồi mới đặt hẳn chân trước xuống đất, sau đó tập tễnh đi vào trong rừng. Đi được vài bước, nó ngoảnh đầu lại nhìn Sầm Khải Văn, trong mắt còn hơi ươn ướt.
Bách Lý Vị Bộ cho rằng mình đã hoa mắt. Con gấu ngựa hoang đã có thể hiểu được tiếng người, lại còn biết khóc…
Sầm Khải Văn vẫy tay với nó, ra ý bảo nó đi mau, trên mặt không hề có chút cảm xúc dư thừa.
Khi thân thể và cái mùi của con gấu ngựa đã mất hút vào trong màn đêm, Bách Lý Vị Bộ mới lao vụt tới trước mặt Sầm Khải Văn như một mũi tên, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:
– Anh là người thế nào?
– Tôi không phải là người! – Anh bỗng cười ranh mãnh – Đáp án này chắc hẳn là hợp logic hơn cả.
– Anh… – Cô cứng lưỡi không thốt nên lời.
– Cũng giống như cô bẩm sinh không sợ yêu ma quỷ quái, tôi bẩm sinh đã không sợ mấy con thú này. – Anh thu lại vẻ bỡn cợt, nghiêm túc nói – Dù là thú nhỏ hay là mãnh thú đều rất thân thiện với tôi. Có lẽ bọn chúng biết tôi không có ý làm hại chúng, nên cũng không đề phòng tôi. Động vật đều có linh tính. – Anh cười với cô một cách bí hiểm.
– Thật ư? – Bách Lý Vị Bộ bán tín bán nghi.
– Hai chúng ta đều là quái vật! – Anh cười vang, rồi nói – Xem ra đêm nay không về nhà được rồi. Hy vọng sau khi trời sáng có thể tìm được đường ra.
– Hy vọng trước khi trời sáng chúng ta không bị chết cóng! – Bách Lý Vị Bộ khép chặt thêm vạt áo khoác – Hãy quay lại cái hang chúng ta đi qua lúc nãy, dù sao cũng tốt hơn là đứng lớ ngớ ở bên ngoài.
Loáng cái, hai người đã ở bên trong cái hang cao lớn, tìm lấy một góc kín gió ngồi xuống. Trong này vô cùng tĩnh mịch, đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
– Cô thật to gan! – Sau một thoáng im lặng, Sầm Khải Văn giơ ngón tay cái lên trước mặt cô, vẻ như đùa giỡn – Nếu là một cô gái khác, nhìn thấy con gấu to vật như vậy, chắc chắn sẽ chết ngất tại chỗ.
– Vẫn chưa bằng anh. Không những không sợ, còn dám chữa trị vết thương cho gấu. Tôi thấy người ngợm anh thoạt nhìn có vẻ thư sinh trói gà không chặt, mà sức lực thật đáng nể, có thể tay không bẻ gãy cái bẫy thú! – Bách Lý Vị Bộ quay đầu lại quan sát anh một cách lạ lẫm – Sao anh lại làm được thế?
– Nhất thời cấp bách mà thôi! – Anh thoải mái dựa người vào hang đá – Bị cái của nợ ấy bập sâu vào da thịt, không biết sẽ đau đớn đến nhường nào. Cần phải cho bản thân con người nếm mùi, bọn họ mới biết được cảm giác đó ra sao.
Bách Lý Vị Bộ nhìn thấy rõ những tia lạnh lẽo toả ra từ đôi mắt anh.
Anh ngẩn ngơ nhìn luồng ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong hang, lẩm bẩm một mình:
– Bọn chúng chẳng qua chỉ muốn sống bình yêu trong ngôi nhà của mình. Nhưng, chỉ thế thôi cũng không được. Con người đang không ngừng phá hoại nhà cửa, huỷ diệt gia tộc của chúng, chặt phá, săn bắt, không ngừng không nghỉ. Thật đáng ghét! – Anh xoay nghiêng mặt lại, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Vị Bộ, trên mặt hiện một nụ cười nhạt lạ lẫm, hỏi – Có đúng không?
Bách Lý Vị Bộ ngây ra một chốc, thoáng ngẫm nghĩ rồi gật đầu, thì thầm:
– Hình như… đúng là như vậy.
Cô nghĩ tới những người thợ săn bản địa dùng đủ mọi cách để bắn gϊếŧ thú hoang trong rừng, nghĩ tới hình ảnh bọn họ xách cổ những con mồi còn thoi thóp thở, vết thương ròng ròng rỉ máu, đắc ý cười ha hả trước ống kính, bày ra đủ tư thế chiến thằng để chụp ảnh lưu niệm, lại nghĩ tới tiếng rêи ɾỉ thảm thiết của con gấu ngựa khi nãy.
Trái tim cô đột nhiên như bị một tảng đá đè nặng xuống, không đau đớn, nhưng ngộp thở.
Giữa hai người lại là sự trầm lặng kéo dài.
Bách Lý Vị Bộ dựa lưng vào vách hang lạnh lẽo, những cơn mệt mỏi hết lần này đến lần khác xâm lấn cơ thể. Cô không thể gắng gượng được nữa, cuối cùng đã phải kéo sập đôi mí mắt nặng trĩu như chì.
Trong giấc mơ, có người gọi tên cô. Là một cô gái, cuống quýt và đau thương, gào lên hết lần này tới lần khác, Vị Bộ… Vị Bộ…
Cô nghe mà không khỏi đau đớn trong lòng.
Là chị ư, là người chị gái đã bao năm rồi không gặp…
Sầm Khải Văn ngồi nhìn cô ngủ say sưa tới mức đổ nghiêng xuống đất. Vì giá lạnh, cơ thể cô cuộn tròn lại theo phản xạ, run lên khe khẽ, đôi môi nhỏ hồng hồng chốc chốc lại mấp máy, nói mớ những lời không ai hiểu được.
Anh cởϊ áσ khoác, khe khẽ đắp lên người cô.
Cả thế giới chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Anh đứng lên, bước ra ngoài hang, một chốc sau đã quay lại, trên tay cầm theo một quả gì mọng nước đỏ sẫm, khẽ khàng đặt xuống bên cạnh Bách Lý Vị Bộ. Một mùi hương ngọt lịm lạnh giá toả ra, bay vào trong cánh mũi đang khẽ phập phồng của cô…