Chương 44
Edit : Ong MDBeta : Vô Phương
Hà Hoa và Trường Sinh một lòng chờ đứa con ra đời, mặc dù cuộc sống tràn đầy mật ngọt nhưng không phải mọi chuyện đều như ý. Cũng không phải hai người có chuyện gì phiền lòng, mà là vì chuyện của Đại Bảo và nha đầu béo.
Như đã biết, ngày đó Đại Bảo đã đứng trước mặt mọi người, một lòng thề hẹn đảm bảo, nói là qua năm sẽ đón nha đầu béo về. Qua năm mới, người trong nhà cũng thấy Đại Bảo đến nhà cha vợ cậu vài lần, nhưng mãi đến lúc ra giêng, cũng không thấy bóng dáng nha đầu béo đâu. Hà Hoa và mẹ cô không chịu nổi nữa hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì. Đại Bảo cũng chỉ ấp úng trả lời qua loa, không chịu nói rõ ngọn nguồn.
Mãi đến tháng hai, Đại Bảo mới nói với trong nhà sẽ đưa Nha đầu béo về nhà, ngày mai sẽ qua đón về. Mọi người đều rất vui mừng, thả lỏng người, Hà Hoa thầm nghĩ trước đây vì Đại Bảo làm nhiều chuyện quá đáng, bây giờ đón người ta trở về đương nhiên không thể thiếu lễ nghĩa. Cha mẹ cô đã làm ông làm bà không tiện ra mặt, cô là chị cả cùng đi qua mới phải đạo.
Ngày hôm sau, Hà Hoa đi theo Đại Bảo đến nhà họ Vương, không ngờ người ta lại chẳng thừa nhận, làm như hoàn toàn không hề hay biết chuyện bọn họ tới đón người. Cả đám nhìn Đại Bảo, sắc mặt không chuyển biến theo chiều hướng tốt chút nào, nhìn hệt như nhìn kẻ thù. Nhưng vì có Hà Hoa là phụ nữ có thai ở đây nên không tiện gây gổ, chỉ lạnh lùng nghiêm mặt nói hai người về đi, nói cánh cửa thân thích này đã sớm cắt đứt, sao cứ còn đến nhà họ dây dưa kèo nhèo nữa.
Hà Hoa không hiểu ra sao nhìn về phía Đại Bảo, Đại Bảo cũng giống như chẳng hiểu nổi tình huống này, xấu hổ rồi nghiêm mặt nói thẳng đã bàn bạc với nha đầu béo, nói nha đầu béo không còn giận nữa, nguyện ý cùng cậu trở về nhà. Người nhà họ Vương nghe xong sống chết nói không bao giờ có chuyện đó, con gái nhà họ đã nói không muốn sống chung với Đại Bảo nữa.
Đại Bảo sốt ruột, Hà Hoa sợ cậu nóng ruột lại nói gì đả kích làm tăng thêm mâu thuẫn, vội chạy lên giành lời, nói với cha mẹ nha đầu béo: “Mọi chuyện ồn ào cho đến hôm nay, tất cả là do nhà cháu không phải, vốn nên sớm đến nhà mình chịu tội, đón em dâu về. Chỉ vì lần này Đại Bảo gây ra lỗi lầm như này khiến cha mẹ cháu tức giận đến phát bệnh, cháu thân là chị cả cũng không suy nghĩ chu toàn, đáng lẽ phải sớm thay cha mẹ cháu đến đây. Chậm trễ đến tận bây giờ, khó trách hai bác tức giận … Thằng nhóc Đại Bảo ngu ngốc này đã bị nhà cháu mắng không tiếc lời, cha cháu còn cho nó ăn gậy nữa. Em dâu là một người vợ tốt, thật sự là đốt đèn l*иg cũng tìm không ra… Bây giờ nó biết sai rồi, thực lòng thật dạ muốn đón con bé về sống thật tốt … Hai bác hẳn cũng mong muốn con gái mình có cuộc sống vui vẻ đúng không ạ Nay Đại Bảo đã biết ăn năn, chỉ mong hai bác cho nó một cơ hội…” Thấy người ta không trả lời, Hà Hoa lại nói, “Nếu không… Kêu nha đầu béo ra nói chuyện được không ạ? Đại Bảo cũng thuyết phục được con bé rồi, có lẽ nha đầu béo đã thật sự tha thứ cho nó, nếu không, cháu sẽ bắt nó dập đầu với em dâu trước mặt hai bác.”
Cha mẹ nha đầu béo nhìn nhau, trong lòng vẫn đầy hoài nghi. Rõ ràng mấy ngày nay con gái mình không ra khỏi cửa trước, cũng không bước khỏi cửa sau, sao tên Lý Đại Bảo này lại nói chuyện với nó được chứ, nhìn mặt thằng nhóc đó không giống nói dối chút nào. Hai người do dự, mẹ nha đầu béo liền về phòng kêu cô lên.
Thấy nha đầu béo đi ra, Đại Bảo căng thẳng lo lắng bước qua: “Nha đầu, nàng không nói chuyện với cha mẹ sao?”
Mẹ nha đầu béo kéo cô về phía sau mình, như sợ cô sẽ bị Đại Bảo bắt nạt.
Nha đầu béo nhìn nhìn Đại Bảo không hé răng, lại thấy Hà Hoa, nhỏ giọng kêu lên: “Đại tỷ…”
Hà Hoa đang tính mở miệng, lại bị mẹ nha đầu béo giành nói trước: “Nó nói đã hòa giải xong mọi chuyện với con? Trước đây con có gặp nó à?”
Nha đầu béo ngẩng đầu nhìn mọi người trong nhà, đỏ mặt gật gật đầu.
Cha mẹ nha đầu béo ngạc nhiên sửng sốt, Hà Hoa nhẹ nhàng thở ra, theo đó mà nói: “Vậy là được rồi, hai đứa là vợ chồng son nói thẳng ra với nhau cũng dễ.” Nói xong lại nhìn Đại Bảo giả vờ giận dữ, “Đệ cũng thật là, tuy là nóng lòng muốn đón vợ về, nhưng cũng phải nói trước với cha mẹ vợ một tiếng chứ, bây giờ còn không mau dập đầu nhận tội với cha mẹ đệ đi!”
Đại Bảo nghe xong đang tính quỳ xuống, lại bị mẹ nha đầu béo ngăn lại: “Không cần vội quỳ, ta không nhận nổi đâu! Các người nói được là được sao? Con gái ta liệu có chịu ấm ức được nữa không?” Nói xong quay sang nhìn nha đầu béo thấp giọng nói, “Sao lại thế này? Con gặp thằng ranh đó sao không nói với mẹ? Con thật sự bằng lòng theo nó trở về sao? Không phải là nó ép buộc con chứ? Không sao hết, con cứ nói ra, đây là nhà mình không cần sợ nó giở trò!”
Mọi người đều nhìn nha đầu béo, nhưng thấy cô cụp mắt không nói gì, sau một lúc lâu mới cắn cắn môi, ngước mắt trả lời: “Con có gặp huynh ấy, nhưng không đồng ý gì cả, con không trở về với huynh ấy đâu.”
Đại Bảo nghe xong trợn ngược mắt vội la lên: “Sao lại không đồng ý? Tối hôm trước nàng đã nói mà!”
Mẹ nha đầu béo lạnh lùng nói: “Sao! Còn muốn đánh nó ngay trước mặt chúng ta ư?”
Hà Hoa thấy tình thế không ổn, vội vàng bước qua kéo Đại Bảo lại: “Đệ gấp gì chứ, có chuyện gì từ từ nói, coi chừng làm vợ đệ sợ.”
Đại Bảo vội la lên: “Không phải, chúng con thật sự hòa giải rồi mà, thật đó!” Nói xong cũng không để ý mọi người, lại chen lên bên cạnh nha đầu béo hỏi, “Sao nàng lại không nhận? Tối hôm trước rõ ràng là có mà, nếu nàng không đồng ý, sao có thể theo ta…”
“Không có…” Nha đầu béo đột nhiên chặn lời Đại Bảo, mặt đỏ ửng lên như sợ cậu nói ra điều gì đó.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh giữa hai người cũng không rõ ra sao, nhưng mẹ nha đầu béo đã mở miệng trước: “Các người đã thấy, đã nghe cả rồi đấy, con gái ta không bằng lòng đi theo các người trở về để chịu ấm ức đâu.”
Lúc này, Đại Bảo không còn lý do để thuyết phục, chỉ nhìn chằm chằm nha đầu béo, mặt đầy vẻ khó hiểu lẫn ấm ức.
Hà Hoa thấy mọi chuyện trở nên căng thẳng, cũng không biết làm thế nào cho phải, đành mềm giọng nhìn nha đầu béo: “Tỷ biết muội chịu ấm ức, tỷ đã dạy dỗ nó thay muội rồi, nó đã dập đầu trước mặt cha tỷ thề rằng, sau này không dám đối xử tệ với muội nữa. Muội nể mặt cha mẹ, cũng coi như nể mặt tỷ tỷ, tha thứ cho nó lần này đi…”
Nha đầu béo nhìn Hà Hoa tính nói gì đó, nhưng theo phản xạ lại liếc sang Đại Bảo.
Hà Hoa biết nha đầu béo là một nha đầu dễ mềm lòng, lại toàn tâm toàn ý với Đại Bảo, nghe cô nói đã động tâm vài phần, Hà Hoa vội vàng quay sang khuyên nhủ: “Thằng nhóc Đại Bảo này chỉ có có cái miệng bô bô thế thôi, chứ trong lòng thực ra không nghĩ gì. Muội ở với nó lâu như vậy còn không biết nó là loại người nào sao? Muội đi bữa giờ nó cũng khổ sở sở, trong lòng nó vốn thương muội…” Nói xong liền kéo kéo cánh tay Đại Bảo, ý bảo cậu thừa dịp nha đầu béo mềm lòng nói vài câu ngọt ngào dễ nghe đi.
Nhưng Đại Bảo lại sững sờ đứng ngây ra, như câm điếc không hé răng.
Nha đầu béo thấy Đại Bảo không nói gì, mắt lại buồn rầu rũ xuống, run rẩy nói: “Đại tỷ… Muội không có phúc phần này, không thể làm dâu nhà mình, muội xin lỗi cha mẹ…” Nói xong liền quỳ xuống, cúi đầu chạm đất lạy Hà Hoa hai cái, rồi khóc nấc lên, “Đây là muội lạy tạ cha mẹ, cảm ơn cha mẹ những ngày qua đã yêu thương muội, dẫu muội không thể báo hiếu cha mẹ nữa…Nhưng sau này, muội sẽ ngày ngày thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ cha mẹ sống lâu trăm tuổi…” Nói xong cũng không chờ Hà Hoa trả lời, đứng lên lau nước mắt chạy về phòng.
Hà Hoa không nói gì. Nha đầu béo xưa nay dịu ngoan nhút nhát, là một nha đầu xưa giờ chưa bao giờ dám nói chuyện lớn tiếng. Hôm nay, lại nói như thế trước mặt mọi người, có thể thấy đã thật sự quyết tâm.
Người nhà họ Vương thấy vậy, không nói nhiều với chị em Hà Hoa nữa, cũng chẳng nể nang gì để mặc hai người ở ngoài.
Trên đường trở về, Hà Hoa tức giận quở trách Đại Bảo: “Đệ là đồ câm điếc à? Vừa rồi nha đầu béo rõ ràng là đã muốn hồi tâm chuyển ý, đệ không thể nói mấy câu ngon ngọt dễ nghe được à! Nói mấy câu như vậy thì đệ chết sao?”
“Cái đồ đầu gỗ này, đệ xem đây là trò đùa à? Đây là vợ đệ, không phải vợ tỷ, tỷ nói một trăm câu dễ nghe cũng không bằng một câu của đệ!”
“Nó là vợ đệ cưới hỏi đàng hoàng! Đã uống rượu mừng, đã bái thiên địa, bà con làng xóm đều nhìn nhận hết rồi, cũng không phải mấy cậu bé cô bé mới lớn, muốn đệ nói mấy câu phụ nữ thích nghe trước mặt mọi người thì có gì phải ngại ngùng mà đệ không nói được!”
Đại Bảo chẳng còn chút tinh thần lẫn sự lanh lẹ như ngày xưa, chỉ cúi đầu đi theo phía sau Hà Hoa, để mặc cô quở trách. Hà Hoa đi phía trước la mắng cả nửa ngày, thấy Đại Bảo không nói tiếng nào lại càng tức giận, đứng lại xoay người giận dữ quát: “Tao đang nói chuyện với mày đó, mày không thèm trả lời một câu à, tao thân mang thai đi theo mày xa như vậy đến đây để nhìn mày giả câm giả điếc hả?”
“Mày nói thật cho tao biết, không phải là mày xấu hổ mà thật sự trong lòng mày không thích nha đầu béo đúng không?”
Đại Bảo ngước mắt nhìn chị mình rồi lại tránh đi, vẫn không nói gì.
Hà Hoa thấy bộ dáng này của cậu thì thở dài: “Tỷ biết, lúc trước cưới con bé cho đệ nhưng đệ không tình nguyện, do vậy trong lòng rất ấm ức. Nhưng hai đứa đã ở chung với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao. Cho dù không là người nhà họ Vương, tỷ cũng nói như vậy, nha đầu béo thật sự không tệ chút nào, trừ ngoại hình không bằng tiểu Tú nhi, còn lại không có chỗ nào không tốt, nhưng chẳng lẽ hai vợ chồng sống với nhau lại chỉ nhìn ngoại hình mà sống thôi sao?”
“Đệ tự hỏi lương tâm mình đi, nha đầu béo gả cho đệ lâu như vậy, nhưng đã từng làm gì có lỗi với đệ chưa? Nó thật lòng thật dạ với đệ. Tỷ biết đệ và tiểu Tú nhi đã có tình cảm từ nhỏ, có thể nói câu này đệ không thích nghe, nhưng nếu ngày đó thực sự cưới tiểu Tú nhi, nó chắc gì đã có thể đối xử tốt với đệ giống nha đầu béo …”
“Còn nhớ đệ đối xử với con bé như thế nào không, động một chút là nhăn mặt, lạnh nhạt… Đừng nói người ta tủi thân thế nào, ngay cả tỷ nhìn còn cảm thấy không đành lòng, mà tỷ lại là người thân của đệ đấy! Đệ cũng không phải là người không biết yêu thương người khác, lúc trước chẳng phải hết lòng hết dạ với tiểu Tú nhi sao? Bây giờ sao không tài giỏi chút giành cho Nha đầu béo chút tình cảm đi?”
Hà Hoa nói nửa ngày, Đại Bảo vẫn im như thóc, đến cuối cùng Hà Hoa cũng bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Thôi, người ta nói con lớn sẽ thoát khỏi vòng tay cha mẹ, lớn rồi ngay cả mẹ cũng quản không được, ta chỉ là chị gái lại càng không thể quản được… Nếu đệ thật sự không thích con bé, dù chúng ta sống chết thúc giục hay ép hai đứa về với nhau cũng không có ý nghĩa gì. Con gái nhà người ta chịu ấm ức, trong lòng đệ cũng khó chịu, chi bằng mọi người buông tay, sau này nam cưới nữ gả chẳng ai liên quan đến ai, người hai nhà cũng không vì chuyện này mà không thoải mái… Có điều đệ nên nhớ kỹ, sau này đệ cưới vợ khác, cho dù không như ý muốn cũng phải đối xử tốt với người ta, không có cơ hội cho đệ hối hận lần nữa đâu!”
Hà Hoa và Đại Bảo trở về nhà, Đại Bảo đương nhiên bị cha mẹ quở trách, chỉ có điều từ đầu đến cuối cậu vẫn không hé răng, người trong nhà cũng không có cách gì với cậu nữa cả.
Đêm đó, mẹ Hà Hoa lại tiếp tục càm ràm với cha Hà Hoa, nói cả đời này ông vất vả vì cái gì? Chẳng phải là để con cháu tốt lành sao, chuyện này có gì mà không xuống nước được chứ, ông qua nhà thông gia nói chuyện đi.
Cha Hà Hoa: “Bà biết cái gì, ta đúng là không biết xấu hổ mới đi qua chùi đít cho nó đấy. Người ta đang nổi nóng, lỡ như thực sự đuổi thẳng ta về, đến lúc đó hai nhà thẳng thừng đoạn tuyệt có phải là hết đường cứu vãn không. Bây giờ cứ để cho bọn trẻ ồn ào đi, mặc kệ là ồn ào đến cỡ nào cuối cùng rồi cũng xong việc thôi. Đến khi người ta hết hơi mỏi miệng, ta có đi cũng dễ nói chuyện hơn.”
Bên kia, Hà Hoa trở về nhà trong lòng cũng sốt ruột, lại càm ràm mãi giống như mẹ cô, nói với Trường Sinh suốt cả đêm. Trường Sinh cũng không thể giống như cha Hà Hoa, tìm ra cách nói cho vợ mau nguôi ngoai. Cuối cùng, cũng là Hà Hoa, cố ý bươi móc lỗi lầm trừ mấy hạt đậu phộng của hắn, nhìn bộ dáng ấm ức của hắn, không hiểu sao lại cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Chuyện Đại Bảo và nha đầu béo vẫn cứ dùng dằng như vậy, thậm chí lúc đó còn có tin nhà họ Vương tìm chồng ở các thôn bên cho nha đầu béo, nhưng rốt cục cũng không giải quyết được gì. Mãi đến khi xuân về hoa nở, bà Tứ và thầy Chu về quê chữa bệnh đã trở lại, Đại Bảo cũng chưa đón được nha đầu béo về.
Mặc dù Hà Hoa đã nói mặc kệ Đại Bảo muốn làm gì thì làm, mình cũng không quản, nhưng làm chị rốt cuộc cũng không thể không quan tâm, nhưng cô không hỏi Đại Bảo, mà chỉ đến hỏi mẹ cô. Mẹ cô vừa âu sầu vừa lo lắng nói với cô, bà hoàn toàn không biết Đại Bảo suy nghĩ cái gì, ngày ngày vẫn đi theo cô cha làm việc không có gì đặc biệt, có điều suốt ngày im lặng, có đôi khi đột nhiên cả ngày không thấy người đâu, cũng không biết là đã đi đâu, lúc cậu trở về hỏi cậu thì cậu cũng không nói. Mấy ngày nay càng quá hơn, có mấy lần sáng tinh mơ bà vào trong phòng mà chẳng thấy người đâu, nhìn đệm chăn vẫn gọn gàng như tối hôm trước, căn bản là không ngủ ở nhà.
Hà Hoa cảm thấy kỳ lạ, mẹ cô lo lắng: “Con nói xem thằng nhóc Đại Bảo này… Đừng nói vì không có vợ bên cạnh, nên bị mấy ả không ra gì quấn lấy đấy chứ?”
Thấy mẹ cô nhắc tới chuyện này, Hà Hoa giật mình nhớ tới năm đó Đại Bảo suýt nữa dính dáng đến mụ góa Trần kia. Trong lòng cô không khỏi bất an, cô lo lắng nói: “Không thể nào … Đại Bảo cho dù chẳng ra gì cũng không thể làm mấy chuyện vô đạo đức đó được. Nếu cha biết không đánh chết nó mới lạ?”
Mẹ Hà Hoa hừ một tiếng, nói: “Cha con đánh ai được chứ? Lúc trước không phải chính ông ấy cũng dan díu với ả đàn bà đê tiện kia sao! Đàn ông đúng là loại chỉ nghĩ bằng đũng quần mà, cứ dính vào mấy chuyện đó là đến thân còn không quản nỗi … Vợ không có ở bên cạnh, khó đảm bảo không để kẻ khác lấp chỗ …”
Hà Hoa không trả lời, thầm nghĩ đến Trường Sinh chỉ là một tên ngốc mà ngày ngày còn quấn quít lấy cô đòi thưởng nữa là. Đại Bảo mười sáu mười bảy tuổi, đang là lúc tinh lực dồi dào, thật khó đảm bảo sẽ không đi chệch đường.
Có điều Hà Hoa và mẹ cô chưa kịp bất an vì chuyện này thì Đại Bảo lại xảy ra chuyện. Thật đúng như Hà Hoa và mẹ cô dự đoán, Đại Bảo quả thật đã đi ngủ với người khác, không chỉ ngủ, còn bị người nhà người ta phát hiện, lấy dây thừng trói giải về nhà, nói là cưỡиɠ ɧϊếp con gái nhà lành. Mà người bị cậu “Cưỡиɠ ɧϊếp”, cũng không phải ai xa lạ, chính là nha đầu béo.
Cả nhà Hà Hoa choáng váng, nghe nói Đại Bảo bị người nhà họ Vương bắt được khi đang ngủ trong chăn của nha đầu béo. Chưa nói gì hết đã đánh cho một trận, sau đó lấy dây thừng trói lại nói là phải đưa đến nha môn, nhưng nha đầu béo lại khóc lóc che chở cho cậu, cuối cùng mới cản được.
Xảy ra việc này, mặc dù người nhà họ Vương không biết rốt cuộc Lý Đại Bảo đã dụ dỗ con gái nhà mình như thế nào, nhưng có thể thấy nha đầu béo vẫn quyến luyến cậu, bởi vậy không thể làm chuyện chia uyên rẽ thúy đó được nữa. Có điều chuyện con gái nhà mình bị chồng bỏ trả về nhà đã làm cho bọn họ mất hết thể diện, nghe vài người ghen ghét ở cùng thôn với nhà họ Trương cùng với người trong thôn kháo nhau, nói Đại Bảo nhớ mãi không quên Trương Tú Nhi nhà người ta nên mới bỏ nha đầu béo. Mấy ngày nay người nhà họ Vương vẫn hận Đại Bảo, thứ nhất là nhất định không thể để con gái nhà mình chịu ấm ức, thứ hai cũng muốn trút giận, muốn nhân chuyện này làm mất mặt nhà họ Trương. Nay tuy rằng mở rộng cửa, nhưng cũng không thể cho đón về dễ dàng vậy được. Chỉ nói rằng dâu đã bị các người đuổi, do đó không còn là dâu nhà các người nữa, đây là chuyện bà con làng xóm đều biết. Bây giờ muốn đón trở về, phải cưới lại mới chấp nhận, phải làm cho nở mày nở mặt, sính lễ cũng phải gấp đôi so với lần đầu mới tạm thời cứu vãn được chút thể diện.
Cha Hà Hoa vừa nghe đã muốn nhảy đổng lên, nhưng vẫn cố nhịn xuống không nổi nóng trước mặt người nhà họ vương. Chờ người ta đi rồi, đóng cửa lại dạy dỗ con, trừng mắt mắng ầm lên: “Mày đúng là đồ khốn kiếp trời đánh, là tai họa của tao! Vợ đàng hoàng mày không ngủ, đợi đến khi bỏ người ta rồi lại chạy đến vụиɠ ŧяộʍ! Mày như vậy là thích làm ăn trộm phải không? Mày muốn đào sạch cả góc tường cha mày lên à! Sính lễ gấp đôi, lần đầu tao đã bỏ ra sính lễ gấp ba bình thường cưới vợ về cho mày, bây giờ lại muốn gấp đôi, tao sống cho uổng đời hả! Cưới vợ cho mày hết lần này đến lần khác, vui lắm hả!”
Đại Bảo quỳ trên mặt đất rụt cổ nghe mắng, chỉ nói lần sau sẽ không dám nữa. Cha Hà Hoa bước lên đạp một đạp gầm lên: “Mày còn dám nói lần sau, lần sau mày cầm đao chém chết cha mày luôn đi! Chuyện này mày gây ra thì tự mày thu dọn đi! Tao không có tiền để cho mày gây họa!”
Cha Hà Hoa vốn nghĩ là cả hai đều bị bắt tại giường, nếu thực sự nói ra thì rốt cuộc vẫn là nhà gái chịu thiệt. Chuyện này càng để lan rộng ra thì nhà họ Vương cũng không thể nào gả con gái cho người khác được. Chỉ cần bọn họ đắn đo khẩn khoản chút, thì nhà họ Vương nhất định sẽ sốt ruột, phần sính lễ này có thể giảm xuống thấp nhất.
Nhưng Đại Bảo lại không còn tâm tư cân nhắc gì nữa, mặc kệ người ta đòi điều kiện gì, đều gật đầu như giã tỏi, chỉ sợ không nhanh chân đón vợ về lại có chuyện nữa. Sau đó quỳ gối trước mặt cha hai ngày, năn nỉ khô cả nước miếng. Hà Hoa và mẹ Hà Hoa cũng không so đo nhiều như cha Hà Hoa, thầm nghĩ phải mau chóng đón nha đầu béo về, nhất định vậy.
Cha Hà Hoa cuối cùng cũng chịu không nổi cả nhà từ trên xuống dưới ra sức quấy rầy, rốt cuộc nén lòng móc tiền ra, làm đám cưới lại cho Đại Bảo vô cùng rình rang.