Đích thân đi tìm hiểu mới thấy Tuyên Giản cho Yến Duân hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Gã tốn bao nhiêu công sức để cứu chữa cho Tuyên Giản, lặn lội ngày đêm chỉ để tìm người có thể cứu được cho hắn, tìm người điều chế thuốc độc này mong rằng có thể nào có thêm một chút hy vọng.
Nào đâu ngờ người tạo ra loại thuốc độc này lại không ai khác chính là Tuyên Giản.
"Ngươi... tại sao ngươi..." Yến Duân không thể tin nào tin nổi.
"Nếu không phải ta điều chế ra loại độc này ngươi nghĩ làm sao ta biết được ngươi hạ độc ta?"
Yến Duân giật mình, gã cũng đã từng nghi ngờ điều này, bởi vì Kim Mãn Sa là loại độc không mùi không vị, mỗi lần đưa tới cho Tuyên Giản đều là tự gã ra tay, nhưng gã lại nghĩ rằng Tuyên Giản đã điều tra được chuyện gì, có chết cũng không thể ngờ vì độc là do Tuyên Giản điều chế ra nên hắn am hiểu hơn ai hết.
Thì ra là ngay từ lần đầu tiên Tuyên Giản đã biết, vậy mà sắc mặt hắn vẫn không thay đổi uống thuốc độc mà gã đem đến.
Yến Duân khó khăn lắm mới cất nên lời: "Vậy thì thuốc giải..."
"Thứ này không có thuốc giải."
Giọng Yến Duân hơi run lên: "Nếu ngươi điều chế ra được thì chắc chắn sẽ có cách giải, ngươi nhất định biết."
"Chỉ có loại độc không có thuốc giải mới bán được giá." Tuyên Giản bình tĩnh nhìn gã: "Cho dù bây giờ ta muốn nghiên cứu thuốc giải thì thời gian còn lại cũng không còn kịp nữa rồi."
"Ngươi nói dối." Yến Duân lùi về sau một bước lắc đầu nói: "Tuyên Giản, ta không tin ngươi."
Tuyên Giản nhìn theo bước đi vội vàng của Yến Duân không rõ tư vị trong lòng là gì.
Ngày trước khi Tuyên Giản vào cung được một thời gian liền hiểu được nếu không mạnh lên thì chắc chắn sẽ rất khó sống, sư thúc của hắn là một người tinh thông y thuật có tiếng, thường ngày hay đi đây đi đó cứu giúp người, nhưng từ nhỏ hắn đã thông minh và đặc biệt nhạy bén với các loại độc. Mỗi lần sư thúc hắn từ dưới núi trở về Tuyên Giản đều nằm ì trong phòng gã đọc y thư, rồi chứng kiến sư thúc của hắn làm việc cũng hiểu rõ được đôi chút, từng loại thảo dược đến độc dược Tuyên Giản đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng khi đó sư thúc nói với hắn:
"Độc dược cứu người thì ít mà hại người thì nhiều con không nên động vào thì hơn."
Chỉ tiếc từ khi đặt chân vào hoàng cung Tuyên Giản đã không còn cách nào có thể nghe, có thể làm theo những lời sư thúc sư phụ dạy.
Sư phụ của hắn nói con người nên đặt nhân đức lên đầu tiên, phải biết mở rộng tấm lòng, biết tha thứ thì mới có thể sống thoải mái. Sư thúc của hắn là một người chuyên đi cứu người hắn lại chế độc đi hại người.
Khi biết tin Tuyên Giản trở thành một bạo quân tàn ác sư phụ và sư thúc của hắn có đến tìm một lần, nhưng thời thế thay đổi Tuyên Giản không còn mặt mũi để gặp họ nên đã tránh mặt, vậy mà hai người đó lại lấy cái chết ra để mong hắn quay đầu.
Tuyên Giản nhắm chặt mắt lại, vẫn không thể hình dung được cảm xúc khi nhìn thấy thi thể của sư phụ và sư thúc khi đó, hắn sống trong chùa từ khi còn nhỏ, hai người họ đối với hắn vừa có ơn dưỡng dục vừa có ơn dạy dỗ, vậy mà họ cứ thế ép hắn phải gánh tội danh gϊếŧ thêm hai mạng người.
Sư phụ còn truyền lời lại cho hắn, cả đời ông hành thiện tích đức, không thể chấp nhận nổi việc nuôi dạy ra một kẻ tàn ác vô nhân tính.
Nhưng Tuyên Giản vẫn thấy bản thân không sai, những người đó thật sự đáng chết.
Thế nhưng không biết vì sao mỗi khi nghĩ đến nước mắt của hắn cứ thế chảy dài.
Bao đêm cùng với cơn dằn vặt ác mộng có lẽ hiện tại thực sự sắp kết thúc rồi.
Sắc mặt Yến Duân trước đó đã tệ vài ngày hôm nay lại càng tệ hơn, nhất là khi chứng kiến Tuyên Giản càng ngày càng nôn ra nhiều máu. Trong cung Xuân Điện toàn là mùi thuốc thật khiến người khác không thể nào thở nổi. Tuyên Giản muốn nói với gã những thứ này thật sự không có ích gì đâu, nhưng nhìn thấy bộ dạng hy vọng của Yến Duân lại không tài nào thốt nên lời.
Yến Duân ngày ngày đều chăm sóc hắn không rời nửa bước chỉ là ít nói đi rất nhiều, đôi khi thấy hắn vì nhịn đau mà tự cắn tay mình đến chảy máu mới đưa tay của mình ra nói:
"Ngươi cắn tay ta."
Lúc đó Tuyên Giản đã đau đến mức gần như mất hết thần trí lập tức cắn mạnh vào tay của Yến Duân, đến khi tỉnh lại lần nữa đã thấy ở giữa hổ khẩu của hắn có một vết răng rất sâu, chắc chắn sau này sẽ để lại sẹo.
Tuyên Giản nghĩ, dù sao cũng là chết thôi tại sao cứ phải dằn vặt nhau như vậy.
Nhưng mà ở trong lòng Yến Duân Tuyên Giản cảm thấy rất an toàn và ấm áp, đôi khi hắn còn cảm thấy hơi hối hận, nhưng đó chỉ là thoáng qua. Thứ tình cảm mà Yến Duân mang đến cho hắn quá mơ hồ, thay vì cảm thấy hạnh phúc hắn sợ hãi là nhiều hơn.
Ngày hôm nay không hiểu vì sao Tuyên Giản nhìn lại có tinh thần hơn một chút, cứ nắm tay Yến Duân kể chuyện liên hồi, hắn kể khi hắn còn sống trong chùa sư phụ rất nghiêm khắc, rõ ràng hắn là hoàng tử cũng bắt đi quét sân gánh nước, nếu mà có lỡ phạm lỗi liền bị quỳ trước tượng phật tổ suốt một ngày một đêm, hắn vừa oán trách lại có chút hoài niệm.
Trông thấy Tuyên Giản như vậy Yến Duân chẳng thể vui lên chút nào, ngược lại sợi dây trong lòng gã lần nữa căng cứng, gã biết đây chính là cái gọi hồi quang phản chiếu.
Trước khi đi ngủ Tuyên Giản hiếm hoi chủ động nhích lại gần ôm lấy gã thì thầm nói: "Yến Duân, ngày mai gọi ta dậy sớm được không?"
Tuyên Giản ngừng lại một lúc giọng nói có chút chờ mong: "Ta muốn ngắm bình minh."
"Được." Yến Duân đồng ý: "Ngủ đi, ngày mai ta sẽ gọi ngươi dậy."
Tuyên Giản hài lòng dựa đầu vào vai Yến Duân ngủ, nhưng Yến Duân chẳng thể chợp mắt được chút nào, gã cứ thế ở trong bóng đêm tạc ra dung mạo của Tuyên Giản muốn ngắm nhìn cho thật kỹ, nhưng không biết có phải vì trời quá tối hay không, chỉ mới như vậy thôi mà gã đã chẳng thể vẽ ra dung mạo của Tuyên Giản nữa rồi.
Yến Duân giữ đúng lời hứa trời vừa chuẩn bị sáng đã gọi Tuyên Giản dậy, bên ngoài trời vẫn còn tối mịt, buổi sáng thường hay lạnh hơn nên gã lại quấn cho Tuyên Giản một chiếc áo khoác bông thật dày, tuyết rơi cả một đêm trắng kín sân mỗi bước đi của hai người đều in lại dấu chân. Tuyên Giản nghịch ngợm cố tình lùi lại sau Yến Duân một chút, gã vừa tiến lên một bước lại dẫm lên đúng dấu chân vừa rồi.
Yến Duân vừa cầm tay Tuyên Giản vừa bất lực nói: "Đừng nghịch nữa cẩn thận ngã."
Gã đỡ Tuyên Giản ra tận hậu hoa viên, ở trong này có một mỏm đá, tuy hơi khó đi một chút nhưng là vị trí đẹp nhất để ngắm bình minh. Yến Duân sợ Tuyên Giản không tự mình đi được nên cõng hắn trên lưng, suốt đoạn đường hai người luôn im lặng.
Trời càng ngày càng sáng, khi cả hai vừa đến nơi cũng là lúc mặt trời bắt đầu nhô lên.
Tuyên Giản yếu ớt tựa vào vai Yến Duân, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn mặt trời đang lên nhỏ giọng cảm thán: "Đẹp thật đấy."
"Nếu ngươi thích ngày nào ta cũng sẽ dẫn ngươi đi ngắm bình minh."
Tuyên Giản không trả lời câu này của Yến Duân, ánh mắt chỉ nhìn về phương xa thẫn thờ, được một lúc không nhịn được lại che miệng ho sặc sụa.
Bỗng nhiên hắn lên tiếng hỏi Yến Duân: "Ngươi nói xem... trên đời ngày có cái gọi là nhân quả báo ứng không?"
"Nếu có... ta gϊếŧ nhiều người như vậy liệu chết đi rồi có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục không?"
"Sẽ không đâu." Yến Duân nhỏ giọng đáp.
"Thật không biết sau khi con người chết đi sẽ trở thành cái gì, có người nói sẽ đi đầu thai chuyển kiếp tiếp tục trở thành người."
"Nhưng ta thật sự không muốn làm người nữa đâu, làm người thật sự rất mệt."
Bàn tay Yến Duân trên vai hắn hơi siết lại, muốn lên tiếng bảo hắn đừng nói nữa nhưng chẳng thể thốt nên lời.
"Nếu thật sự có kiếp sau ta chỉ muốn trở thành một cơn gió vô tri vô giác, ngươi nói như vậy có tốt không?"
"Đừng nói nữa..."
Cuối cùng Yến Duân cũng không thể nhịn được khàn khàn cất tiếng chặn lời của hắn lại. Tuyên Giản mỉm cười, nhưng hắn vừa cử động lần nữa lại ho lên liên hồi, lần này cơn ho còn mang theo cả máu làm chiếc áo khoác trắng bị loang lổ vết máu đỏ nhức mắt. Yến Duân hốt hoảng lau máu cho hắn.
"Ngươi không khỏe chúng ta mau trở về thôi."
Tuyên Giản nắm chặt tay gã lại lắc đầu. "Muộn rồi, Yến Duân."
Yến Duân không muốn chấp nhận sự thật nhưng cả người như bị thứ gì đó đè nặng không thể động đậy, Tuyên Giản giơ tay ra như muốn chạm vào ánh nắng nhưng chẳng thể nào chạm tới, khóe môi hắn hơi cong lên thì thầm nói:
"Yến Duân, nếu có kiếp sau chúng ta đừng gặp lại nhau nữa..."
"Ta buông tha cho ngươi rồi... ngươi cũng buông tha cho ta đi thôi."
Yến Duân run giọng đáp lại: "Không, Tuyên Giản, ta không buông được."
Nhưng người nào đó đã không còn đáp lời gã nữa.
Yến Duân giữ chặt lấy vai Tuyên Giản, để hắn tựa vào lòng mình mới không khiến người kia ngã xuống, gã cứ thế ngồi thật lâu như người mất hồn, tuyết rơi nhiều khiến nửa người Tuyên Giản như phủ thêm một tầng tuyết, Yến Duân phủi bớt tuyết trên người hắn ra cằn nhằn nói:
"Ngươi xem người lạnh vậy rồi còn nói lời linh tinh."
Gã hà hơi vào tay Tuyên Giản rồi chà xát nhưng tay hắn chẳng thể ấm lên một chút nào, ngay cả mặt cũng tái nhợt, nhưng gã cứ như chẳng phát hiện ra điều gì đem cả người của hắn ôm vào lòng ủ ấm. Lúc này mặt trời cũng đã lên hoàn toàn, Yến Duân lay nhẹ người Tuyên Giản gọi:
"Không phải ngươi nói muốn ngắm bình minh sao? Mặt trời lên rồi kìa."
"Bình minh trong tử cấm thành không đẹp một chút nào, đợi sau này ngươi khỏe rồi ta sẽ dẫn ngươi đi một nơi có mặt trời đẹp hơn, còn có tuyết nữa, lúc đó ngươi muốn nặn người tuyết cũng được, ngắm bình minh hay hoàng hôn cũng được."
"Những thứ ngươi thích ta đều sẽ làm cho ngươi, có được không?"
"Giản Giản, sao ngươi không trả lời ta?"
"Ngươi trả lời ta một tiếng thôi, không phải thường ngày ngươi nói rất nhiều hay sao? Hả?"
Yến Duân ôm chặt lấy người Tuyên Giản nhưng hắn chẳng có một chút phản ứng, đôi mắt nhắm nghiền, Yến Duân muốn nâng người Tuyên Giản lên nhưng hắn không có một chút sức lực lại ngã xuống. Đột nhiên trong tay áo Tuyên Giản rơi ra một con châu chấu bằng cỏ, Yến Duân nắm chặt lấy châu chấu, giọng nói bỗng nghẹn ngào cả đi.
"Rõ ràng chính miệng ngươi nói không thích còn luôn mang theo bên mình."
"Đúng là lừa người."