Thịt muối mà khách sạn dùng để nấu mì có mùi xông khói và trơn trơn của dầu mè, hoàn toàn khác với thịt xông khói khô mà bộ lạc Ánh Sáng làm ra.
Hùng Minh thích ăn đồ ăn có vị xông khói. Thịt muối sợi là một món ăn cực kỳ tuyệt vời.
Ông ấy thích nhất là kiểu đồ ăn mà cắn một cái đã chảy mỡ tí tách đó, ăn thoả mãn vô cùng.
Lúc này, các vị khách người tí hon ở đây vẫn chưa ý thức được rằng bọn họ đã mở ra tác dụng thứ hai của khách sạn - nơi trao đổi vật phẩm.
Khi đổi đồ, bọn họ chỉ nghĩ là đồ của khách sạn đáng để bọn họ lấy các vật phẩm có giá trị ra trao đổi mà thôi.
Lộ Dao không từ chối mà trao đổi với từng người một. Cô chỉ dặn dò là bánh bao gạch cua và sủi cảo tôm phải ăn nhanh một chút.
Cũng may mùa này thời tiết bên ngoài chính là một cái tủ lạnh thiên nhiên nên mấy món ăn tươi mới này có thể bảo quản được lâu hơn một chút.
Ba người Lộ Dao đứng ở cửa khách sạn đưa mắt nhìn khách rời đi.
[Nhắc nhở hệ thống: Tiến độ nhiệm vụ hiện tại đã đạt chín mươi phần trăm. Tỷ lệ nhận được phản hồi tích cực của khách hàng là một trăm phần trăm. Theo giám sát thì vấn đề độ cao của cửa khách sạn đã ảnh hưởng đến trải nghiệm của khách vào ở, tự động trừ đi 20% tỷ lệ phản hồi tích cực. Trước mắt thì tỷ lệ phản hồi tích cực nhận được là 80%. Thời hạn nhiệm vụ còn ba ngày, mong bà chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!]
Lộ Dao: ???
Vậy cũng được hả?
Lộ Dao thử nói chuyện với người máy thay mặt nhưng vẫn không nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Cô bắt đầu tin rằng người máy này chính là cái hố mà Thống Thống đào cho cô.
Giờ cô đã bị trừ mất hai mươi phần trăm khen ngợi rồi nên lời phản hồi của vị khách tiếp theo đối với khách sạn trở nên cực kỳ quan trọng.
Lộ Dao xoay người đi vào bên trong: "Harold, Bất Độc, sau khi xây dựng xong phòng bếp nhỏ, tôi muốn có thêm một phòng giặt ủi ở tầng một khu phòng dành cho khách số một nữa. Tiến độ xây dựng khu phòng dành cho khách số hai cũng phải đẩy nhanh, tốt nhất là có thể đạt tới mức khách có thể vào ở trong ba ngày nữa."
Giờ cô phải đi thay cửa phòng 401 và quét dọn sắp xếp lại những phòng mà khách đã ở cái đã.
Harold nhíu mày: "Cô đừng vội quá. Tối hôm qua cô đã không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, giờ đi ngủ bù đi. Mấy chuyện nhỏ nhặt này cứ để đó tôi và tên nhóc kia làm cho."
Mấy cái chuyện như dọn dẹp phòng tắm, đổi chăn ga gối nệm và đồ dùng trong phòng tắm, quét dọn vệ sinh và sắp xếp lại phòng một lần nữa này chỉ là chuyện nhỏ.
Mặc dù trước kia Harold chưa từng làm việc này bao giờ nhưng hắn cảm thấy độ khó của nó không lớn. Hắn cực kỳ tự tin mình có thể làm được.
Lộ Dao lắc đầu: "Đồ trong phòng dành cho khách rất yếu ớt mà sức anh lại lớn, ma lực cũng ngang ngược, rất dễ làm vỡ chúng nó."
Harold thường xuyên bóp linh kiện xây nhà cảm thấy không phục lắm.
Lộ Dao: "Chúng nó yếu ớt hơn móng tay nhiều."
Harold: "..."
Còn yếu ớt hơn cả móng tay nữa hả?
Bé rồng đen bình thường luôn phải tốn rất nhiều thời gian bảo dưỡng móng tay tỏ vẻ “vậy chẳng hề gì”.
Cách tốt nhất là nhanh chóng tuyển được nhân viên khách sạn đáng tin cậy. Ít nhất thì như vậy sẽ có người thay ca với Lộ Dao.
Harold im lặng một hồi rồi vẫn không nhịn được nói: "Vẻ mặt cô không được tốt lắm. Cô cứ đi ngủ một giấc đi đã."
Bất Độc cũng gật đầu, trong con ngươi màu đỏ toát ra vẻ lo lắng.
Bản thân Lộ Dao thì lại chẳng có cảm giác gì. Cô chỉ nói rằng quét dọn rất nhanh, làm xong cô sẽ đi ngủ ngay.
"Bà chủ, tôi trở lại rồi!" Bỗng nhiên có một giọng nói tràn ngập sức sống truyền tới từ ngoài cửa.