Đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, Sở Khuynh Hoan mừng rỡ muốn đứng lên.
Lúc mở mắt ra, nam nhân đã đi tới bên cạnh mình, hắn từ trên cao nhìn xuống, con ngươi hoa đào trong veo không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ hỏi, “Điều ngươi nói là thật?”
Sở Khuynh Hoan ngây ra, lập tức ý thức được nam nhân đang hỏi cái gì, yếu ớt gật đầu.
“Tiểu gia đã nghĩ lại, ngươi vẫn không thể chết, ta còn muốn dẫn ngươi tới trước mặt hoàng huynh để hắn trị tội ngươi!”
Ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm cô, nói xong, hắn lập tức cúi người xuống.
Sở Khuynh Hoan còn chưa kịp suy nghĩ xem ý tứ trong lời này của hắn, đã bị hắn ôm ngay vào trong l*иg ngực rộng lớn.
Nhìn cánh môi như cánh hoa của nữ nhân, bàn tay lớn đè lên gáy cô, sau đó cúi đầu, đôi môi mỏng phấn nhạt của hắn dán lên đôi môi anh đào của cô.
Vừa dán lên đôi môi đỏ mọng của Sở Khuynh Hoan, Tần Thư Tri đã cảm nhận được sự mềm mại đến khó tin, tuy rằng vừa nãy chỉ chạm cái đã rời, nhưng bây giừo cũng đủ làm hắn nhớ như in cái xúc cảm mềm mại đó.
Hương thơm trong răng môi nữ nhân hấp dẫn Tần Thư Tri cạy mở miệng của cô, lưỡi hồng luồn vào khoang miệng Sở Khuynh Hoan, tìm kiếm được chiếc lưỡi nhỏ cùng nhau chơi đùa.
Mà Sở Khuynh Hoan cũng bắt đầu khó khăn đáp lại.
Cảm giác được nữ nhân không thành thục, trong mắt Tần Thư Tri loé lên tia dị sắc, không chút nghĩ ngợi liền hôn sâu.
Tần Thư Tri hôn đến ý loạn tình mê, lưỡi hồng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nữ nhân chơi đùa, hút mật dịch ngọt ngào nuốt vào, hắn thật không ngờ, hương vị của Sở Khuynh Hoan lại ngon như vậy.
Sở Khuynh Hoan bị hắn hôn đến thở không nổi, hổn hển mềm nhũn trong lòng hắn, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng từ cái miệng nhỏ nhắn tràn ra.
Cảm giác được nữ nhân trong ngực mềm nhũn, còn có thanh âm rêи ɾỉ mê người, đôi mắt hoa đào của Tần Thư Tri đen kịt, trong con ngươi hiện ra du͙© vọиɠ chi sắc.
Hắn đã sợ tới mức lập tức chấm dứt nụ hôn này, đồng thời nhanh chóng đẩy Sở Khuynh Hoan ra, giống như cô chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Đột ngột bị đẩy ra, Sở Khuynh Hoan không kịp đề phòng, bị té ngã xuống ngay mặt đất.
Thân thể mềm mại nằm đè trên lớp lá rụng ở mặt đất.
Thấy vậy, Tần Thư Tri vội vàng nâng cô dậy, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, ta không phải cố ý.”
Nữ nhân vừa ngẩng đầu, viền mi hơi ướŧ áŧ, hốc mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt, mông lung nhìn Tần Thư Tri, thành khẩn nói, “Cám ơn ngươi.”
Cô thật lòng cảm ơn hắn, cảm ơn hắn đã lựa chọn quay về, vừa rồi cô đã cho rằng, lần này mình sẽ thực sự logout lĩnh cơm hộp. Cũng là vừa rồi cô mới biết, nếu giá trị thân mật chậm chạp không tăng lên trong một thời gian dài, thay vào đó sẽ bị giảm ngược xuống, đợi đến khi giảm còn 0, cô liền nghẻo.
Nhìn bộ dáng này của Sở Khuynh Hoan, Tần Thư Tri nhất thời có chút không biết làm sao, một bên giúp cô lau nước mắt, một bên luống cuống nói, “Sao ngươi lại khóc? Tiểu gia sợ nhất nữ nhân khóc, ngươi nếu cảm tạ tiểu gia thì đừng khóc nữa.”
Sở Khuynh Hoan lau nước mắt gật gật đầu.
Tần Thư Tri hiện tại cảm thấy yêu nữ này cũng không tệ đến như vậy, rõ ràng rất dễ thỏa mãn, ban cho một xíu ân huệ đã làm cô cảm động đến rơi nước mắt.
Sở Khuynh Hoan đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, nhìn xuống thì thấy mình vẫn còn đang mặc mỗi cái yếm và bao quần, lúc này mới nhớ ra, y phục của cô vẫn ở bên bờ suối.
Tần Thư Tri cũng chú ý tới vấn đề này, hắn hơi mất tự nhiên rời mắt đi, cởi ra hồng bào khoác lên người Sở Khuynh Hoan, hắng giọng, “Cái này cho ngươi, tiểu gia đi lấy xiêm y cho ngươi.”
Trên khuôn mặt kiều diễm bỗng nhiên nổi lên đỏ ửng, như hoa đào tháng ba, xinh đẹp mê người, cô nhàn nhạt gật đầu, nhẹ giọng nói, “Cám ơn.”
Nhìn bộ dáng Sở Khuynh Hoan ngượng ngùng lại cực kì quyến rũ, khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Thư Tri nhất thời ngây dại, chờ phục hồi tinh thần, hắn lại hắng giọng một tiếng, y phục giờ là màu trắng, vội vã đi về phía dòng suối.