Tiểu Thông Phòng Quyến Rũ

Chương 8 (H)

Đó là bằng chứng rằng thiếu gia đang ở bên trong nàng.

"Hạ Hoan, quấn chân quanh eo ta." Thanh âm khàn khàn của Cố Quyết truyền đến, thời điểm hắn ngẩng đầu lên, Hạ Hoan nhìn thấy trong mắt hắn ánh sánh du͙© vọиɠ mãnh liệt, lần này, ánh sáng ấy rực rỡ hừng hực gần như nhấn chìm nàng.

Hạ Hoan rụt rè cúi đầu, hai chân quấn chặt lấy eo hắn. Cố Quyết đột ngột đứng dậy mà không nói có bất kỳ lời nào, Hạ Hoan hoảng sợ nắm lấy cổ hắn để ngăn mình ngã xuống. Kết quả là thân thể của hai người trở nên thân mật hơn, Hạ Hoan cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của hắn đập nhè nhẹ trong lỗ huyệt.

Những giọt nước nhỏ xuống thùng từ thân thể của hai người, Cố Quyết không vội vàng di chuyển mà đỡ lấy cặp mông tròn trịa xinh đẹp của Hạ Hoan, để nàng nghịch ngợm dươиɠ ѵậŧ của hắn lên xuống. Nếu hắn không xua tan ham muốn của mình, hắn sẽ bùng nổ mất.

A... a... a..." Hạ Hoan chỉ có thể thốt ra một chữ này, Hạ Hoan nhịn không được khẽ ngâm nga.

Một lúc sau, Cố Quyết bước ra khỏi thùng tắm, ôm Hạ Hoan đi đến bên giường. Vừa đi, dươиɠ ѵậŧ không chút sức lực liền đẩy vào trong mật huyệt của Hạ Hoan, cảm giác nông sâu khác nhau, khiến cho đôi mắt đang thoải mái của Hạ Hoan mờ đi. Hai chân vẫn kẹp thật chặt lấy eo hắn, đem mình áp sát vào hắn, hòng đạt được kɧoáı ©ảʍ lớn hơn.

Cuối cùng đi đến bên giường, Cố Quyết đặt Hạ Hoan xuống, áp sát cơ thể vào người cô, lấy phần thân dưới chống đỡ, dùng hết sức di chuyển, đâm chọc vào âʍ ɦộ của cô, phát ra tiếng phụt nước.

Phập!

Ngay khi Hạ Hoan sắp cao trào, Cố Quyết đột nhiên rút ra. Hạ Hoan không hài lòng mở mắt ra, bĩu môi với hắn.

"Thiếu Gia. . . Hạ Hoan muốn. . . "

Nàng mở rộng hai chân, bọt trắng ùng ục từ giữa âʍ ɦộ chảy ra, mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cổ Quyết trong cơ thể nàng lúc trước. Hoa huyệt không ngừng đóng mở, háo hức chờ dươиɠ ѵậŧ lớn tiến vào. Cố Quyết khô miệng khi nhìn cảnh đồi trụy này.

"Hạ Hoan... tiểu tiên tử tao lãng..." Cố Quyết hừ lạnh một tiếng, nện mạnh dươиɠ ѵậŧ vào trong âʍ ɦộ của Hạ Hoan.

"Ô..." He Hoan lại cảm thấy sung sướиɠ đến tê dại, âʍ ɦộ vô thức siết chặt, gắt gao ôm lấy dươиɠ ѵậŧ của Cố Quyết.

Không thể chịu đựng được, Cố Quyết thậm chí không nghĩ đến việc thay đổi tư thế của mình, tất cả những gì hắn muốn là đâm nát lỗ nhỏ của Hạ Hoan.

"Hạ Hoan, lỗ nhỏ mυ'ŧ thật chặt, ta thật cao hứng... Ô..."

Tiếng đâm thọc tràn ngập căn phòng đầy du͙© vọиɠ, Cố Quyết theo bản năng nguyên thủy nhất, không ngừng di chuyển giữa hai chân của Hạ Hoan. Thanh niên thường có trí nhớ tốt, hắn nhớ rõ cuốn sách nhỏ mà Lý ma ma đưa cho hắn, hiện tại hắn nóng lòng muốn thử xem. Nhìn Hạ Hoan hoàn toàn say sưa hưởng thụ, Cố Quyết lại thay đổi quyết định. Tương lai còn dài, không có gì phải vội vàng vào lúc này.

"Ục ục..." Bụng phát ra âm thanh nghèn nghẹn rất rõ ràng giữa tiếng dâʍ ɖu͙© khi làʍ t̠ìиɦ, Cố Quyết dừng lại, nhìn thẳng vào bụng Hạ Hoan, khẽ mỉm cười.

Làm việc cả đêm, Hạ Hoan nhất định rất đói.

Bên tai truyền đến nụ cười trầm thấp của Cố Quyết, Hạ Hoan xấu hổ đỏ mặt, cảm thấy vô cùng hối hận, sao có thể ở trước mặt hắn làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, thật sự là xấu hổ chết đi được. Hạ Hoan càng cúi đầu, không dám nhìn Cố Quyết.

"Lại đây, nhanh đi lấy chút đồ ăn." Cố Quyết lớn tiếng nói.

Có tiếng trả lời nhanh chóng từ ngoài cửa, Hạ Hoan biết rằng vừa nãy đã có người canh giữ cửa.

Chẳng phải mọi chuyện vừa rồi của nàng đều bị người khác nghe thấy sao... Mặt đỏ bừng, Hạ Hoan cắn môi dưới, vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhưng đột nhiên nghe thấy Cố Quyết lẩm bẩm tên mình, Hạ Hoan chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên.

“Hạ Hoan, một lát nữa sẽ có người sẽ mang cơm nước tới, ngươi trước tiên hầu hạ chủ nhân cho tốt.” Nói xong, Cố Quyết tiếp tục động tác vừa rồi bị ngắt ngang, nông sâu tiến vào nàng.

Dươиɠ ѵậŧ chôn trong cơ thể cô không ngừng mài dũa, đi tới đi lui, khiến Hạ Hoan vô cùng thoải mái.

"Ô... a..." Nàng sắp chết, thực sự nàng sắp chết. Thật thoải mái, ma ma không lừa nàng, nam nữ làʍ t̠ìиɦ quả thực là một chuyện vô cùng sung sướиɠ.

“Thiếu gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong.” Giọng nói đột ngột cắt đứt tiếng rêи ɾỉ của Hạ Hoan, nàng nắm chặt chăn gấm bên cạnh, không cho mình phát ra âm thanh. Tuy nhiên, Cố Quyết hành hạ nàng thậm chí còn mạnh hơn, dươиɠ ѵậŧ của hắn ấn vào âʍ ɦộ của cô, tăng tốc nện vào trong lỗ nhỏ như giã chày.

Tiếng thao lộng cực lớn trong không gian yên tĩnh, ma ma đứng đợi ngoài cửa hẳn biết hắn đang ngồi trên cái gì.

"Ồ..." Hơi nóng phun ra, Cố Quyết nằm ở trên người Hạ Hoan nhẹ nhàng co giật, rút nửa dươиɠ ѵậŧ mềm ra, cũng không mặc quần trong, chỉ tùy ý mặc vào một y phục dài, thắt nút ở thắt lưng và bước ra khỏi cửa.

Hắn mở một khe hẹp để ngăn người ngoài nhìn thấy Hạ Hoan rồi nhanh chóng đóng cửa lại sau khi nhận thức ăn.

“Hạ Hoan, nàng đói bụng rồi, lại đây ăn đi.” Đặt thức ăn lên bàn gỗ, Cố Quyết nói với Hạ Hoan, người vẫn đang nằm trên giường với nửa người được che bởi một chiếc chăn mỏng.

Hạ Hoan sốt ruột tìm quần áo, ánh mắt đảo qua trong phòng một lượt, lại không tìm được nửa mảnh vải vụn. Nàng nhìn Cố Quyết với một nụ cười kỳ lạ trên môi, trong lòng thầm hiểu điều gì đang diễn ra.

Cúi đầu, Hạ Hoan cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Thiếu gia, quần áo Hạ Hoan đâu?"

Một lúc lâu không thấy trả lời, Hạ Hoan ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Quyết đang dựa sát vào nàng.