Trình Phương Ngộ lảo đảo về đến nhà, lại phát hiện bên trong không có ai, có vẻ như Trình Cương thực sự đã đi xem phim. Bất quá đó chính là anh trước kia cũng thường làm. Trình Phương Ngộ luôn là một người có biểu hiện tích cực trong đơn vị và luôn biết nắm bắt mọi cơ hội để leo lên trên. Một câu nói mà anh luôn lấy làm chân lý đó là:
Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị!
Và anh luôn cảm thấy mọi việc mình làm đều là đang chuẩn bị cho ngày thành công!
Không trở về liền không trở về đi, vừa vặn anh có thể ngủ thoải mái một mình. Trình Phương Ngộ cầm chậu đi rửa mặt, ngẩng đầu đã nhìn thấy hàng xóm Hà Kiêu Dương cũng đang ở chỗ cái ao. "Đang giặt quần áo à?"
Những người khác, anh có thể vì bận rộn công việc mà lãng quên, nhưng riêng Hà Kiêu Dương thì Trình Phương Ngộ cảm thấy anh sẽ không bao giờ quên người phụ nữ này.
Hà Kiêu Dương quá đẹp, không phải vẻ đẹp giống như con gái rượu của Chu Nại Mai, cũng không phải bởi vì ngũ quan thanh tú, mà bởi vì cô ấy là một người học vũ đạo. Dáng người cao dong dỏng, mỗi bước đi đều toát ra vẻ thanh lịch, xinh đẹp khác với những cô gái khác.
Sau này, khi tin tức về Hà Kiêu Dương truyền đến tai anh, anh nhớ bản thân đã viết một bài văn ngắn. Anh vô cùng hối hận bản thân khi đó đã quá hèn nhát, không chú ý nhiều hơn đến người phụ nữ đáng thương mà anh mãi không thể quên này.
Hà Kiêu Dương cười nhìn Trình Phương Ngộ, "Đúng vậy, hôm nay sao không thấy cậu nấu cơm? Tiểu Trình đâu?"
Trình Phương Ngộ đặt chậu nước xuống, vừa bóp kem đánh răng vừa nói: “Đơn vị anh ấy tổ chức đi xem phim, xem xong chắc anh ấy về nhà mẹ ngủ, anh ấy nói khu nhà đang ở nóng quá nên ngủ không được ngon."
Hà Kiêu Dương kinh ngạc liếc Trình Phương Ngộ, “Vậy sao cậu không đi về chung với hắn?” Dù gì cái thai cũng đã sáu tháng, ở nhà một mình không an toàn.
"Đó là nhà của mẹ chồng tớ, không phải nhà của tớ." Nếu không có chuyện ăn sủi cảo vào buổi trưa, Trình Phương Ngộ sẽ cảm thấy mấy người phụ nữ này thật lắm chuyện, lòng dạ nhỏ nhen và suốt ngày chỉ biết nói xấu nhà chồng.
“Cậu lời này nói rất đúng.” Hà Kiêu Dương hiếm khi nghe thấy Chu Nại Mai, một cô gái có tính tình tốt, nay cũng phải lên tiếng phàn nàn về nhà chồng, “Làm dâu khó lắm, chỉ có thể đợi đến ngày làm mẹ chồng thôi!"
Hà Kiêu Dương đem quần áo trong chậu vắt khô: “Tuy nhiên, dù có làm mẹ chồng, tôi cũng sẽ không giống như bọn họ. Tôi sẽ không bao giờ để con dâu của mình phải gánh chịu nỗi khổ mà tôi đã phải gánh chịu!”
Nghe xong lời này, Trình Phương Ngộ liếc nhìn Hà Kiêu Dương một chút, theo như anh biết, Hà Kiêu Dương sinh ra một bé gái và cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội làm mẹ chồng. Nghĩ về số phận của Hà Kiêu Dương, Trình Phương Ngộ Trong lòng thở dài, nhưng lúc này anh cũng không thể làm gì. Anh lúc này cũng không có biện pháp hỏi hệ thống vì cái gì lại cho anh làm nhiệm vụ như vậy, "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta về sau sẽ là một người mẹ chồng tốt!"
...
Trình Phương Ngộ vừa trở lại phòng, anh lập tức gọi hệ thống ra hỏi, "Sao lại thế này? Thành công của Chu Nại Mai sao lại liên quan đến Hà Kiêu Dương?"
"Mày là hệ thống, chẳng lẽ mày không biết số phận của người phụ nữ kia sao?"
Tòa nhà này của bọn họ là nơi sinh sống của những người trẻ tuổi từ các đơn vị khác nhau của toàn bộ Cục Văn hóa. Hà Kiêu Dương là giáo viên dạy múa trong Cục Văn hóa, sau đó cô ấy ly hôn và trở thành người mà mọi người gọi là đàn bà hư hỏng.
Nhưng cô không chỉ là một người đàn bà hư hỏng trong miệng mọi người, mà còn là một người phụ nữ ngu ngốc trong mắt mọi người.
Sự thật của chuyện này, thực ra có rất nhiều người trong lòng đều hiểu rõ:
Chồng của Hà Kiêu Dương, Mục Vĩ Đông, vì để thăng tiến trong công việc, hắn đã đưa vợ mình lên giường của cấp trên. Nhưng sau đó, hắn cắn ngược lại cấp trên và bắt quả tang cấp trên cùng vợ mình. Kết quả cuối cùng là hắn đem nón xanh của chính mình (cắm sừng!) đổi lấy tiền đồ. Hắn đem người cấp trên ngủ với vợ mình đạp xuống, cũng xử lý người vợ nɠɵạı ŧìиɧ của mình và trở thành người chiến thắng lớn nhất. Còn chuyện bị đội nón xanh, càng về sau càng không còn người nhắc tới nữa.
Nhưng cũng vì sự kiện này, Hà Kiêu Dương không thể ở lại Cục Văn hóa được nữa, nghe nói cô ấy đã đến huyện để làm giáo viên tiểu học.
"Vừa rồi không phải ký chủ còn đang thương tiếc cho số phận của Hà Kiêu Dương sao? Đều nhiều năm như vậy, ký chủ vẫn còn nhớ cô ấy, cho nên hệ thống an bài cho ký chủ một nhiệm vụ nhỏ như vậy, làm bạn với người phụ nữ ký chủ thích. Ký chủ còn không cảm ơn ta?"
Cảm ơn cái đầu mi á!
Bây giờ anh là phụ nữ, là phụ nữ đó! Anh làm bạn với Hà Kiêu Dương để làm gì? Sau này, nếu Hà Kiêu Dương giả vờ ngớ ngẩn và thuận theo chồng của cô ấy thì chẳng phải anh sẽ có hại do có quan hệ tốt với cô ấy sao?
Trong mắt Trình Phương Ngộ, Mục Vĩ Đông tuy xấu xa, nhưng Hà Kiêu Dương cũng rất ngu ngốc. Một người đàn ông yêu cầu vợ mình hiến thân cho thằng khác, cho dù cô ấy không thể rời bỏ hắn, thì cũng nên thà chết chứ không thuận theo. Thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được việc vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ? Cho dù việc này là vì hắn mà hy sinh!
Từ một góc độ nào đó, Trình Phương Ngộ hoàn toàn có thể hiểu được Mục Vĩ Đông. Chính mình làm ra việc xúi giục như vậy, anh càng hy vọng Hà Kiêu Dương sẽ biến mất mãi mãi trước mặt anh. Thay vì ở trước mặt để rồi suốt ngày nhắc nhở anh rằng anh chính là một tên hèn hạ, vô liêm sỉ không có giới hạn!
Hệ thống làm sao có thể không biết Trình Phương Ngộ đang ở trong lòng lẩm bẩm cái gì? "Ký chủ thật là không có hiểu biết a. Nếu ký chủ là đàn ông, ký chủ thật dám cùng Hà Kiêu Dương làm bạn sao? Đương nhiên, mục đích ta giao cho ký chủ nhiệm vụ nhỏ lần này, cũng không phải là muốn ngài lấy danh nghĩa Chu Nại Mai để tiếp cận tiểu mỹ nhân mà ký chủ phải lấy danh nghĩa bạn bè để giúp đỡ Hà Kiêu Dương thay đổi vận mệnh! Để cô ấy không còn bị lừa dối và làm nhục trong cuộc đời này nữa."