Âm Mưu Từ Lâu

Chương 2.1: Ý đồ không an phận

Quý Nguyên đã sớm kiểm tra phòng rồi. Sau khi hắn tắt đèn chính đi thì chỉ còn lại ngọn đèn mờ mờ. Chiếc giường ngủ mềm mại màu trắng tinh khôi, được phủ lên những cánh hoa hồng màu đỏ nhạt.

Trăng gió hữu tình, nửa say nửa tỉnh.

“Em muốn uống nước.” Kỳ Uyển muốn bò xuống giường, lại bị Quý Nguyên tóm lấy mắt cá chân kéo trở về.

Kỳ Uyển trở mình, bàn tay của Quý Nguyên theo mắt cá chân đi lên, ấm ở đầu gối, hai chân cô bị ép tách ra.

Vạt áo sơ mi trắng hơi kéo lên, để lộ ra phần bụng dưới bằng phẳng. Thân thể Kỳ Uyển yếu ớt, chẳng khác nào một ấm sắc thuốc, da thịt nhợt nhạt, lúc này còn lộ ra chút hồng hào.

“Ướt rồi.”

Chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bị hắn mân mê một chút, ngón tay Quý Nguyên lướt lên lướt xuống, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vệt nước đọng.

“Tên lừa đảo.” Kỳ Uyển rất bướng bỉnh, đến lúc này vẫn còn cố chấp lên án hắn: “hai người một phòng không an toàn một chút nào.”

Động tác của Quý Nguyên hơi dừng lại, sau đó không tiếp tục làm nữa. Gương mặt của hắn ôn thuận, đôi mắt trong veo, nhìn rất ra dáng một người quân tử.

“Uyển Uyển, hiện giờ em đã có thể trả lời câu hỏi ba năm trước của anh chưa? Rốt cuộc em có thích anh hay không?”

Gió đêm thổi tới, cảnh trong phòng chập chờn. Kỳ Uyển bị chọc quá hóa giận mà cười phá lên, chân phải của cô bị tách ra khoác lên người Quý Nguyên, hai người cách một lớp áo ngủ mềm mại mà cọ sát vào nhau.

Dươиɠ ѵậŧ của Quý Nguyên đã cứng ngắc dựng lên từ bao giờ, hơi nóng thậm chí còn truyền tới mắt cá chân của cô.

“Đều là người trưởng thành cả rồi.” Kỳ Uyển cười nhạo nói: “Có thích hay không thì lên giường nói cho anh biết.”

Quý Nguyên nắm lấy mắt cá chân của cô, không chút do dự trả lời: “Anh thích em.”

“Em biết.” Kỳ Uyển gật đầu: “Em đã nghe anh nói mười năm rồi.”

“Uyển Uyển ngốc.” Quý Nguyên cúi đầu, dứt khoát hôn lên mắt cá chân của cô: “Là mười một năm.”

Thế nên, người có cơ hội trở thành bạn trai của cô lớn nhất, là hắn.

Hắn dọc theo mắt cá chân của cô mà hôn một đường đi lên, cho dù Kỳ Uyển có muốn nói bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng đều hóa hết thành những tiếng ngâm nga nghẹn ngào.

Quý Nguyên mυ'ŧ mát vùng đùi mẫn cảm của cô, lưu lại những dấu hôn rõ ràng. Hắn để lại dấu hôn ở nơi này thì sẽ không gây rắc rối cho cô.

Chóp mũi ngửi được một mùi hương ngọt ngào, Quý Nguyên ngẩng đầu lên, qυầи ɭóŧ của cô đã ướt sũng.

Quý Nguyên luồn ngón tay vào trong mép qυầи ɭóŧ của cô, Kỳ Uyển cũng không từ chối. Hắn nhẹ nhàng mân mê nơi ướt đẫm của cô, Kỳ Uyển hung hăng trừng mắt với hắn: “Anh thật xấu xa.”

Quý Nguyên nhẹ giọng cười một tiếng, giống như có được bảo vật quý giá: “Ừ, anh xấu xa.”

Sau khi cởi bỏ qυầи ɭóŧ của cô, một mảnh ướt đẫm lập tức lộ ra ngoài không khí. Quý Nguyên vươn tay đặt lên miệng tiểu huyệt của cô, nơi này mềm mại đến không sao tưởng tượng nổi. Vừa đút ngón tay vào thì nước đã chảy ra ngoài, Quý Nguyên phát hiện ra Kỳ Uyển nhíu mày thì lập tức rút ngón tay ra khỏi người cô.

“Đau.” Kỳ Uyển nói: “Đau quá.”

“Không làm em.”

Quý Nguyên cầm lấy trứng rung, cọ một chút vào dâʍ ɖị©ɧ của cô, sau đó dùng ngón tay tách hai mép thịt của cô ra. Âm đế tinh xảo bị phơi bày trong không khí, trứng rung hơi hơi đè xuống, Kỳ Uyển không chịu được mà kêu lên một tiếng.

Quý Nguyên vặn công tắc mạnh hơn, âm đế bị ma sát, kɧoáı ©ảʍ lập tức chạy vọt lêи đỉиɦ đầu.

Tiểu huyệt đóng đóng mở mở, có thể mơ hồ nhìn thấy mép thịt đỏ tươi bên trong. Dâʍ ŧᏂủy̠ chạy dọc theo bắp đùi, xuống đến ga trải giường.

Kỳ Uyển một lực lấy tay che miệng, cố gắng không chịu phát ra âm thanh. Nhưng Quý Nguyên lại không ngừng trêu chọc âʍ ɦộ của cô, kɧoáı ©ảʍ khiến cho cô không có cách nào bình tĩnh được: “Dừng lại, đừng mà, anh thả em ra.”

Hai chân cô bắt đầu giãy dụa liên tục, nhưng Quý Nguyên lại dễ dàng ngăn cô lại. Hắn càng thêm dùng sức hơn một chút, khiến cho trứng rung càng ép sát vào tiểu huyệt hơn. Hoa huyệt không ngừng phun ra dâʍ ɖị©ɧ, nhớp nháp vô cùng.

Kỳ Uyển vừa khóc lóc vừa rêи ɾỉ không ngớt.

“Anh bắt nạt em, hu hu.”

“Đây là trừng phạt.” Quý Nguyên đẩy trứng rung vào trong miệng tiểu huyệt của cô, nhẹ nhàng chà xát: “Đừng để rơi ra ngoài, nếu không sẽ càng đau đấy.”

Hắn nhẹ nhàng giật giật dây trứng rung, Kỳ Uyển chỉ cảm thấy thân thể toàn thân đau nhức tế dại, cuối cùng không dám nói thêm nữa.

Quý Nguyên đứng dậy đi rửa tay, lúc đi ra vẫn còn thấy Kỳ Uyển đang ôm chăn khóc. Hắn điều chỉnh chế độ rung xuống thấp một chút, mở ra chai rượu đào: “Uống không?”

“Uống!”

Kỳ Uyển lập tức thò đầu ra, đối mắt phiếm hồng, bờ môi lấp lánh. Cô vẫn giữ thói quen khi còn nhỏ, uống cái gì cũng thích liếʍ miệng chai, đầu lưỡi hồng hào đảo quanh miệng chai rượu đào một chút.