Bara Ly nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi cảm thán, đây là cảnh tượng hùng vĩ xinh đẹp biết bao nhiêu, có thể đối với những chủng tộc khác đây thực sự chẳng là gì nhưng đối với nhân loại thì cảnh tượng này cực kỳ hiếm thấy.
Trong thế giới của nhân loại chỉ tồn tại hai loại bị ăn và bị sở hữu, những con vật có linh tính như thế liền biết được cũng như tránh né tất cả nhân loại, bởi vì bọn chúng sợ trở thành thức ăn cho con người cũng như trở thành sủng vật bị nuôi nhốt, vì vậy bọn chúng chưa bao giờ thân thiện với bất kỳ nhân loại nào.
Trên chiếc thuyền của Ranka có rất nhiều nhân loại nhưng bọn chúng lại bình thản đi đến trêu chọc chỉ bởi vì trên con thuyền đó còn có cả ngư dân cùng những chủng tộc khác, giống như Alin anh ta là một elf hay giống như Đại Bạch nó là một con thú triệu hồi mang sức mạnh to lớ.
Cũng vì vậy mà cá đuôi to vẫn thản nhiên bơi đến cạnh bọn họ, trêu chọc bọn họ, ăn đồ ăn mà một nhân loại như Trần Vũ Phong đưa cho, cũng vì điều này mà khi gặp nguy hiểm con cá duy nhất không bị bắt này lại ỷ lại vào Trần Vũ Phong nhiều hơn những ngư dân khác, nó đã không xem cậu là một nhân loại mà là một người bạn của chúng nó.
Mà trên hết đến tận lúc này đây, chính con đầu đàn của đàn cá đuôi to cũng đã công nhận cậu là một người bạn yêu quý, vì vậy nó chở cậu trên lưng, để những con cá khác cùng nhau vẫy đuôi bơi theo sau tỏ vẻ kính trọng cùng cảm kích.
“Được nha, thế mà cậu không những được sờ mà còn được cưỡi chúng.” Bara Ly thấy cậu đến gần liền trêu chọc, những ngày qua anh đều thấy rõ sự yêu thích của cậu đối với chúng, hiện tại cậu được sờ được ôm chúng một cách thoải mái như vậy nhưng lại không chút suy nghĩ nào, chắc có lẽ cậu lo lắng cho chúng quá mất nên quên mất việc này.
Trần Vũ Phong nghe Bara Ly nhắc nhở liền mới nhớ ra hiện tại cậu đang ôm lấy một con cá đuôi to, thế mà những ngày qua cậu đã cố gắng bao nhiêu cũng không được vậy mà hiện tại lại thoải mái muốn làm gì thì làm như vậy mà chúng nó còn thuận theo, đúng là vui vẻ đến kỳ lạ.
“Sao tụi mày lại mắc vào lưới cá vậy.” Trần Vũ Phong dịu dàng ôm lấy đầu con cá đang chở mình hỏi.
“Tu, tu, tu.” Nó kêu to hai tiếng nhưng cậu hoàn toàn chẳng hiểu được nó đang nói gì.
Trần Vũ Phong bất lực thở dài “Tao không hiểu á.”
“Tu, tu, tu, tu.” Cá đuôi to tiếp tục kêu lên.
Đại Bạch nhìn khuôn mặt đầy phiền muộn của cậu liền nói thầm trong đâu “Ta có thể phiên dịch giúp ngươi.”
“Thật sao.” Trần Vũ Phong kinh ngạc hỏi.
“Hừ, ngươi nghĩ ta là ai.” Đại Bạch kiêu ngạo nói “Nó nói bọn người kia bỗng nhiên dùng một cái lưới quăng xuống biển, bọn chúng biết những người này không có ý nghĩ tốt đối với biển khơi vì vậy muốn đi vòng qua bọn họ để an toàn, nhưng không ngờ một luồn sức mạnh ở nơi nào đó bỗng nhiên bay tới cuốn lấy tất cả bọn chúng vào trong cái lưới không thể phá rách đó.”
“May mắn trước khi hoàn toàn bị cuốn vào tất cả nó đã cùng những con khác giúp cho con kia chạy thoát sau đó con kia liền chạy đến cầu cứu với cậu.”
“Mọi việc chỉ có như vậy, chúng nó hoàn toàn không biết luồn sức mạnh kia ở nơi nào thổi đến, chuyện này thật sự rất khả nghi, bọn chúng đã bơi sâu dưới biển, không hề trồi lên mặt biển mà vẫn bị con người phát hiện rồi bắt được, khoản cách giữa chúng nó cùng lưới đánh cá rất xa vậy mà có thể lưới hết một mớ chúng nó.”
Trần Vũ Phong nghe vậy liền cảm thấy thực sự rất khó hiểu, chẳng lẽ trong đây có chuyện bí ẩn gì mà chưa được phát hiện ra.
Bara Ly nhìn thấy cậu đang suy tư liền hỏi “Có chuyện gì sao.”
Trần Vũ Phong nghe hỏi cũng không dấu diếm mà nói lại những gì Đại Bạch đã phiên dịch lại cho cậu, sau đó càm thấy chuyện này chắc chắn không bình thường.
Bara Ly nghe vậy liền nhăn mày, anh có thể đoán ra được một chút nhưng hiện tại bọn họ đang rất nguy hiểm, tốt nhất nên bơi nhanh về thuyền trước đã.
“Chúng ta quay lại trước đã, sau đó tôi sẽ nói rõ cho cậu.”
Trần Vũ Phong nghe vậy biết sự tình nghiêm trong liền nhanh chóng nói với cá đuôi to đầu đàn “Có thể chở bọn tao về thuyền trước không.”
“Tu.” Cá đuôi to đáp lại sau đó dẫn đầu bơi ngược về.
Những con cá đuôi to khác cũng nhanh chóng bơi theo sau.
Đàn cá đuôi to chở hai người bơi giữa biển khơi với bầu trời đang dần dần lặng xuống, một cảnh tượng xinh đẹp mà xa xâm hiện lên trước mắt những con tàu chở cá phía xa xa, có người kích động, có người nhanh chóng chạy đến mĩ thuyền để nhìn rõ ràng.
Anh Phong trở lại rồi." Yuta vui vẻ nói.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này rồi thở dài nhẹ nhõm, thật may bọn họ không xảy ra chuyện gì.
Trần Vũ Phong cùng Bara Ly được cá đuôi to chở đến cạnh thuyền sau đó hai người liền leo lên thuyền.
“Tụi mày nhớ cẩn thận thêm nhé.” Trần Vũ Phong đưa mẻ cá mà mình đã làm cho bọn nó sau đó sờ nhẹ đầu con đầu đàn rồi căn dặn.
“Tu.” Lần này không có con nào né tránh cái sờ dịu dàng của cậu nữa, sau khi đáp lời cậu chúng nó liền mang theo thức ăn rồi lặn vào biển sâu từ từ bơi ra xa.
“Chủ nhân.” Lan đi đến gần Bara Ly sau đó dùng chú ngữ hông khô quần áo giúp anh.
Trần Vũ Phong bên cạnh cũng chẳng quan tâm khi mình không có quyền lợi đó, cậu đi lại gần Ashi để anh ta hấp thu nước trên người giúp cậu, tuy làm như vậy cũng không quá khô ráo nhưng tốt hơn là cả người nước nhiễu rồng rồng.
Ashi nhìn cậu đầy bất đắc dĩ nhưng cũng không nói gì mà để tay lên người cậu rồi hấp thu nước.
Nhưng cậu không hề biết rằng mặc dù mình không để ý nhưng những người bạn của mình lại không thể không để ý, kể cả ông Adam nhìn Lan vẻ mặt cũng không máy vui vẻ, đã là một pháp sư thì chú thuật thông khô chẳng mất chút thời gian nào, nhưng Lan lại chẳng hề để tâm đến cậu, người mà đứng bên cạnh Bara Ly không cách một cánh tay vậy mà anh ta lại làm như vô hình chỉ quan tâm mỗi Bara Ly.
Thật uổng công cậu đã quan tâm cho bọn họ ăn uống ngon lành, đúng là rất đáng thất vọng.
Bara Ly cũng cảm thấy chuyện này rất không ổn nhưng mọi chuyện đã lở hiện tại anh có nói gì đi nữa thì Lan trong mắt nhóm Trần Vũ Phong cũng là kẻ vô tâm mà thôi.
Kệ vậy ai bảo tên này lúc nào cũng như thế, chỉ khi muốn nhìn mới để ý đến người khác còn không thì dù có đứng trước mặt cũng chẳng thấy được.
Trần Vũ Phong đứng chờ quần áo không còn nhiễu nước thì lấy chút đồ ăn ra ăn, dù sao nồi súp cá cậu nấu tới giờ cũng chẳng còn hèm ăn nữa, ngâm trong nước biển khiến cậu muốn ngủ một chút hơn là húp một chút canh nóng.
Mà sau khi cậu dần dần chìm vào giấc ngủ cũng không hề thay biết sóng ngâm đang từ từ lan tỏ bên trên thuyền, cả hai bên đều bắt đầu cô lập một người, hoàn toàn không để anh ta thưởng dụng những thứ mà cậu làm ra, đặc biệt là thức ăn do cậu nấu.
Cứ như vậy mà cả con tàu trừ Trần Vũ Phong cùng Lan ra thì ai nấy đều đạt thành hiệp nghị sống cùng nhau trên tàu thêm vài ngày tới, Bara Ly cũng biết việc này nhưng chẳng hề có ý định ngăn cản, bởi vì anh cảm thấy Lan bị như vậy cũng rất đáng, phải đợi một thiên tài như anh ta chịu khổ một chút mới được.
Mà Đại Bạch luôn thiên vị Trần Vũ Phong càng không phải nói, nó nhìn Lan bằng ánh mắt ghét bỏ cùng với một chút ý vị đáng đánh, chỉ cần có cơ hội chắc chắn nó sẽ phục kích anh ta không để cho anh ta trở tay kịp.