Tiếng sóng biển dập dờn, những cơn gió mang theo mùi hương của biển cả lướt nhẹ qua khắp nơi.
Ánh nắng mặt trời vào buổi sáng tinh mơ rất nhẹ nhàng cùng ấm áp, không khiến cho những người đứng dưới ánh nắng trực tiếp phải khó chịu hay nóng rát da.
“Sao cậu lại nói vậy.” Mạnh Kỳ khó hiểu khi nghe Roma nói.
Những người khác cũng thắc mắc nhìn cậu ta.
“Các cậu biết tại sao xung quanh đây chẳng có lấy một sinh vật sống nào không.” Roma hỏi ngược lại.
Đúng vậy từ lúc bọn họ đến đây chẳng thấy một sinh vật sống nào, cho dù là những con chim bay trên trời hay những động vật nhỏ nhưng kiến, bươm bướm hay ong.
Đây rõ ràng là một cánh đồng hết sức xanh tươi, những bông hoa đều tươi tắn đẹp đẽ, nhưng lại chẳng có một con vật nào đến đây hút mật.
“Rốt cuộc nơi này sao lai như thế.” Alin lắc đầu hỏi, anh ta thật sự chưa từng nghe về những chuyện bên ngoài nơi mình sinh sống, nên những câu chuyện được đồn thổi trong các chủng tộc cũng không biết gì.
Những người khác cũng mong đợi câu trả lời.
Roma thở dài rồi nói “Thật ra tôi cũng chỉ nghe một chút.”
Đây là truyền thuyết trong các chủng tộc sống trên bờ, đối với chủng tộc sống ở dưới biển lãnh thổ luôn được chú trọng, quan niệm về lãnh thổ của họ mạnh đến nỗi không thể cho bất kỳ ai xâm phạm đến.
Chỉ cần nơi nào mà có họ sinh sống thì nơi đó luôn gặp bão táp, mưa gió bão bùng, họ không hề có khái niệm rằng làm ngập đất đai nhấn chìm nhà cửa là một tội lỗi.
Sau nhiều lần các chủng tộc đều làm vật tế cho biển thì chẳng còn ai dám sinh sống ở nơi gần biển có người trong coi nữa, mà nhân loại bị thiệt hại nặng nề nhất thì triệt để rời xa biển cả.
Nói thật ra đây cũng chỉ là một vùng biển nhỏ có bộ tộc nhỏ sinh sống, nhưng trên tay họ cũng đã nổi bảo dìm chết rất nhiều người.
“Đúng là đáng sợ.” Alin thở dài.
“Chắc chắn có rất nhiều vùng biển cũng giống nơi này đúng không.” Mạnh Kỳ hỏi.
Roma gật đầu “Đúng vậy, nơi nào có chủng tộc hùng mạnh thì nơi đó sẽ ngập tràn đau thương.”
“Người cá rất mạnh sao.” Nghe được trọng điểm trong câu nói của cậu ta, Trần Vũ Phong liền hỏi.
“Trước đây tộc người cá rất mạnh, bọn họ luôn tranh giành vùng biển với các chủng tộc biển khác, nhưng không hiểu vì sao bọn họ dần ít đi rồi trực tiếp lu mờ.” Roma gật đầu rồi lắc đầu, thật ra đây cũng là ông nội của cậu ta nói, sự thật là gì chẳng ai biết được.
“Vậy giờ thế nào có đi tiếp không hay đi bên ngoài này thôi không lại gần biển.” Mạnh Kỳ xoay đầu hỏi.
Trần Vũ Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu “Đi tiếp, tôi có cảm giác chúng ta sẽ không sao.”
Những người khác thấy cậu khẳng định như vậy liền an tâm, cũng không ai lên tiếng phản đối.
Đại Bạch được cậu ôm trong tay bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Những người khác cũng chỉ nghe là tiếng kêu, nhưng Trần Vũ Phong lại hiểu nó đang nói gì.
“Có thứ gì đang đến.”
Đại Bạch chỉ nhắc nhở một tiếng rồi tiếp tục im lặng.
Trần Vũ Phong híp mắt nhìn xung quanh, nếu Đại Bạch nói có gì đó ở gần thì chắc chắn nó đang ở gần.
“Mọi người cảnh giác, có gì đó đang đến.”
Những người khác nghe cậu nói liền mau chóng đề cao cảnh giác nhìn xung quanh, bọn họ để hai đứa nhỏ ở giữa, còn bốn người lớn thì vây xung quanh.
“Em ngửi thấy mùi rất quen thuộc, không cũng không phải quá quen thuộc.” Enzo bỗng nhiên nói rồi lại lắc đầu phủ nhận câu nói của nhìn.
Yuta nắm tay cô bé khó hiểu hỏi “Vậy rốt cuộc em thấy thế nào.”
Enzo suy ngẫm một chút rồi gật đầu “Mùi hương rất quen, nhưng em lại hoàn toàn không biết mùi hương này.”
Những người khác nghe vậy thì thoàmg kinh ngạc.
Trần Vũ Phong nghĩ lại câu nói của bà Bugi, sẽ biết được về Enzo nếu như đến biển.
“Chẳng lẽ là chủng tộc, không, không phải.” Cậu khẽ bật hốt nhưng lại cảm thấy không phải.
Nhưng không để cậu nghĩ sâu hơn thì đã thấy một người cực kỳ xinh đẹp đang đến gần.
Người này có khuôn mặt rất xinh đẹp nếu nhìn lâu có thể hớp hồn của bất kỳ nhân loại nào, hai lỗ tai dài nhọn giống như elf nhưng lại không nhọn bằng elf, trên người mặc một bộ quần áo mỏng manh, những viên ngọc trai treo lủng lẳng khắp người, chúng nó theo bước đi của người này mà vang lên những âm thanh thanh thúy.
Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa thì không ai phân biệt được giới tính của người này, tuy ngực rất phẳng nhưng khuôn mặt lại rất mềm mại xinh đẹp.
“Xin chào mọi người.” Người đó đứng cách nhóm Trần Vũ Phong một khoảng cách an toàn sau đó nói.
Giọng nói vừa cất lên giống như có một ma lực nào đó khiến người nghe cảm thấy say mê.
Nhưng nhóm Trần Vũ Phong chỉ kinh ngạc một chút thì hoàn toàn không phản ứng lại với âm thanh như thế này.
Trần Vũ Phong thì lại rất bình tĩnh nhìn thẳng người phía trước, nếu như người này đi từ phía biển cả đến thì chắc chắn không phải bình thường.
“Xin chào, cho hỏi…” Trần Vũ Phong ngập ngừng đáp lại cậu thật sự không biết xưng hô người này thế nào.
Người trước mặt thấy cậu như vậy liền hiểu ý mà nói vào “Chúng tôi không có giới tính, chỉ khi nào tìm được mong muốn của bản thân thì mới phân hóa, khi cậu gặp những người như tôi thì theo nhân loại cứ xem là nam giới.”
“Vậy chào anh, xin hỏi anh tìm chúng tôi sao.” Trần Vũ Phong gật đầu tiếp thu rồi mới hỏi.
Người này cũng không dài dòng mà trực tiếp nói về vấn đề của mình “Đúng vậy, có thể mới mọi người đi theo tôi không, khi đến nơi chúng tôi sẽ nói rõ vấn đề của mình.”
“Nhưng đó là vấn đề gì, chúng tôi không thể theo anh nếu như không biết gì cả.” Mạnh Kỳ nghiêm túc nói, đôi mắt cậu ta sắc bén nhìn chằm chằm người phía trước.
Người đó do dự một chút rồi thở dài nói “Liên quan đến mạng sống của tộc nhân chứng tôi, tộc trưởng chúng tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ đứa trẻ của thiên mệnh.”
Bốn người lớn nghe câu cuối cùng liền thoáng liếc nhìn nhau sau đó trầm mặc.
Chẳng ai ngờ được lờ tiên tri đang càng ngày càng lan ra khắp đại lục này, có khi đã lan hết cả thế giới này rồi.
Đây là một tin cực kỳ xấu đối với Trần Vũ Phong.