Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu vào cửa sổ thủy tinh, nhiệt độ do ánh nắng mang đến khiến Đỗ Nhược Liên cảm thấy hơi ngột ngạt, vì vậy cô vô thức đá tung tấm chăn đang đắp trên người.
Nhưng điều kỳ lạ là, cho dù cô đã đạp chăn ra, nhưng trên người cô vẫn cảm thấy ngột ngạt và nóng bức vô cùng, đặc biệt là sau lưng, cảm giác ngứa ngáy vì nóng còn tồi tệ hơn.
Đỗ Nhược Liên sững sờ mở mắt ra, nhìn khung cảnh có chút xa lạ trước mắt, cô không khỏi có chút sững sờ.
Mãi cho đến khi nhìn thấy đôi tay mảnh khảnh thon dài ôm lấy eo mình, cô mới định thần lại.
Tối hôm qua, cô cùng Lục San đi mua sắm và xem phim, sau đó cùng anh đến nhà anh ăn tối.
Về phần sau này... Mọi người đều đã trưởng thành, đàn ông cô đơn cùng quả phụ buổi tối ở chung một phòng, cho nên bọn họ đương nhiên làm chuyện người lớn thích làm.
Giường này không phải giường đôi, một người ngủ tương đối rộng rãi, nhưng hai người ngủ cùng nhau thì hơi chật, hơn nữa bây giờ trời cũng nóng nên Đỗ Nhược Liên muốn đứng dậy, vượng vai bước xuống giường.
Nhưng cô vừa động, Lục San liền ôm cô chặt hơn, sợ cô sẽ rời đi.
"Đừng làm loạn... mấy giờ rồi?"
Nghe giọng điệu trầm đυ.c của Đỗ Nhược Liên, Lục San biết rằng nếu anh không buông tay, cô sẽ tức giận, vì vậy anh miễn cưỡng buông tay.
"Mới hơn bảy giờ, Liên Liên, em ngủ tiếp đi, anh làm bữa sáng cho em."
Nghe Lục Lục San gọi cô như vậy, Đỗ Nhược Liên toàn thân nổi da gà, rõ ràng là nhỏ hơn cô năm tuổi, nhưng lại gọi cô một cách trìu mến.
Hơn nữa, dù lớn hay nhỏ cô cũng là cấp trên của anh, nói mấy lần anh cũng không chịu thay đổi, cô đành mặc kệ anh muốn gọi sao thì gọi.
*
Bữa sáng nhanh chóng được chuẩn bị xong, chỉ là bánh mì bình thường và bột yến mạch, nhưng Lục San nấu ăn rất giỏi khiến Đỗ Nhược Liên, người đã chán ăn những thứ này, không thể không ăn thêm vài miếng.
Ăn sáng xong, Đỗ Nhược Liên vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó định về nhà.
Nhưng ngay trước khi cô chuẩn bị rời đi, Lục San đột nhiên nắm tay cô, "Liên Liên... Cuối cùng cũng đợi đến hôm nay công ty có một kỳ nghỉ nhỏ, em có thể ở lại với anh không?"
"Không được, con riêng của em hôm nay cũng nghỉ học, về nhà không thấy em, hắn sẽ hoài nghi."
Nghe vậy, Lục San buông tay Đỗ Nhược Liên ra, nhưng giây tiếp theo, anh lại siết chặt hơn "Vậy Liên Liên, khi nào thì em ly hôn với người đó?"
Những lời này vừa nói ra, Đỗ Nhược Liên không khỏi sững sờ, bởi vì cô không biết khi nào mình sẽ ly hôn.
Người chồng hiện tại của cô là mối tình đầu của cô tên là Tạ Bân. Trái ngược với Lục San kém cô năm tuổi, Tạ Bân hơn cô năm tuổi. Cô quen Tạ Bân khi cô mới mười bốn tuổi. Trong kỳ nghỉ hè, Tạ Bân khi đang học đại học, muốn tận dụng kỳ nghỉ để làm một số công việc bán thời gian nên đã đến nhà dạy cô.
Khi đó, Đỗ Nhược Liên đang ở độ tuổi thiếu nữ mới có nhận thức về giới tính và bắt đầu có ấn tượng tốt với người khác giới.
So với những cậu bé cùng tuổi trong lớp vẫn đang trong thời kỳ thay đổi giọng nói, giọng vịt đực ục ịch, mặt đầy mụn và ngây thơ chết người, Tạ Bân trưởng thành, đẹp trai, dịu dàng và cuốn hút.
Đỗ Nhược Liên, lúc đó mới mười bốn tuổi, nhanh chóng phải lòng chàng gia sư này và bắt đầu một loạt hành vi tán tỉnh anh.
Nhưng không lâu sau, Đỗ Nhược Liên phát hiện ra rằng Tạ Bân đã có bạn gái, cô không bao giờ có suy nghĩ làm trà xanh, vì vậy cô đã từ bỏ tình cảm này, bắt đầu xa lánh Tạ Bân và không bao giờ gặp lại hắn một lần nữa.
Cô đã không gặp Tạ Bân cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học của cô ấy kết thúc vào năm đó. Ban đầu cô đã từ bỏ mối quan hệ này, nhưng sau khi biết rằng Tạ Bân đã chia tay với bạn gái của anh ấy và anh ấy hiện đang độc thân, cô ấy đã nghĩ đến đến đoạn tình cảm lúc trước của mình. Không để bản thân sau này phải hối tiếc, Đỗ Nhược Liên tiếp tục theo đuổi Tạ Bân như ngày trước, lần này diễn ra suôn sẻ, không lâu sau cô đã thành công theo đuổi Tạ Bân, trở thành bạn gái của anh.
Quá trình họ quen và yêu nhau giống như kịch bản của nam nữ chính trong một bộ phim tình cảm lãng mạn, nếu...nếu điều đó không xảy ra sau này.
Khi Đỗ Nhược Liên hai mươi bốn tuổi, cô kết hôn với Tạ Bân, trong khoảng thời gian sau khi kết hôn, Đỗ Nhược Liên dường như được ngâm trong hũ mật, cho đến một ngày, cô biết được rằng Tạ Bân ở bên ngoài có một đứa con ngoài giá thú.
Lần đầu tiên biết tin, Đỗ Nhược Liên không tin điều đó, đứa con hoang lúc đó đã mười tuổi, nếu họ là cha con, điều đó có nghĩa là Tạ Bân đã trở thành cha khi hắn mới mười tám mười chín tuổi, nói cách khác, hắn mười bảy tuổi đã ngủ cùng người phụ nữ khác, quá nực cười...
Đỗ Nhược Liên biết rằng Tạ Bân đã có vài mối tình trước khi hẹn hò với cô ấy, nhưng cô ấy không bao giờ ngờ rằng ngờ rằng Tạ Bân lại có một cậu con trai khi còn trẻ như vậy...
Sau đó, Tạ Bân và cậu bé đã làm xét nghiệm ADN, sau khi xác nhận hai người họ thực sự là cha con, Tạ Bân đã đưa con trai trở về nhà.
Cô bất ngờ biết được rằng chồng mình có một đứa con ngoài giá thú và cô trở thành mẹ kế. Nếu nói là không quan tâm thì chắc chắn là nói dối, lúc đó Đỗ Nhược Liên đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng bị người thân và bạn bè thuyết phục nên đã từ bỏ.
Cha mẹ nói nếu ly hôn, cô sẽ là người phụ nữ có một đời chồng, sau này khó mà tìm được người khác, nếu muốn kết hôn, có lẽ cô sẽ phải tìm một người đàn ông cũng đã có vợ có con, cũng sẽ phải làm mẹ kế, tìm người khác chưa chắc đã tốt bằng chung sống với Tạ Bân.
Một người bạn nói rằng mặc dù Tạ Bân có một đứa con ngoài giá thú, nhưng đứa con trai này được sinh ra trước khi Tạ Bân gặp cô, anh ấy chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cô. Hơn nữa, con trai của Tạ Bân cũng rất đẹp trai, là một cây giống tốt, thật tốt khi khi không cần đau đớn sinh con mà vẫn có được một đứa con trai kháu khỉnh như vậy.
Tạ Bân nói rằng anh ấy thực sự không biết rằng anh có một đứa con trai như vậy, đứa con trai này là do anh ấy và mối tình đầu sinh ra, họ đã chia tay trước kỳ thi tuyển sinh đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba, họ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Anh ấy thực sự không biết rằng mối tình đầu của mình đã mang thai, anh ấy vô tội.
Vì vậy, Đỗ Nhược Liên đã chịu đựng điều đó và cố gắng chấp nhận đứa con hoang của Tạ Bân, cố gắng trở thành một người mẹ kế tốt.
Sự thật đã chứng minh cô vô cùng ngây thơ, làm mẹ kế sao có thể dễ dàng như vậy?