Yến Yến ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đàn ông đi về phía mình.
Phía sau là Hồng Hoang, hắn được bao bọc toàn thân trong sự phong hoa.
"Cô muốn đi vào phải không?" Người đàn ông ngước khuôn mặt lên, sinh ra một cảm giác cấm dục.
Yến Yến có chút choáng nhưng cũng không quên chuyện chính sự vì thế cô bèn vội vàng gật gật đầu.
Lập tức cổ tay bị kéo lên, Yến Yến nhìn thấy đầu ngón tay của người đàn ông đang kẹp một tấm thẻ đen bọc vàng, hắn gật đầu với nhân viên đứng ở cửa, sau đó liền mang theo cô cùng đi vào bên trong.
Tất cả động tác đều trôi chảy, lịch sự và nhanh gọn.
Vào đến bên trong, Yến Yến mới phát hiện có chuyện kinh thiên khác. Cùng lúc, bên ngoài thì ồn ào cùng hỗn loạn, thật bất đồng với bên trong yên tĩnh đến có chút quái dị.
Yến Yến nhớ lại tiếng người sôi trào ồn ào vừa rồi lại thấy bên ngoài với chỗ này rất khác nhau vì thế hai hàng lông mày thanh tú ẩn trong bóng tối của cô liền nhíu lại.
Phục hồi lại tinh thần, cô thấy người đàn ông vẫn còn đứng ở trước mặt, thân hình cao lớn của hắn đã chặn lại một mảng lớn ánh sáng nên cô cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn lúc này.
"Tiên sinh, cám ơn anh." Người đàn ông nghe nghe thấy cô cất giọng ngọt ngào nói lời cám ơn, hắn liền đáp lại với giọng nói mang theo một chút ý cười.
"Không cần cám ơn." Cảnh tượng lại vô cớ mà yên tĩnh lại.
Yến Yến nhớ tới cái gì, "Tiên sinh tôi muốn hỏi một chút, nơi này là quán bar XX sao? "
Người đàn ông ngẩn người, hắn dựa vào tường, người hơi nghiêng khiến ánh sáng chiếu tới.
Yến Yến có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh tế của hắn.
"Không phải, quán bar XX ở đường bên cạnh, tiểu thư có thể đã đến nhầm chỗ rồi."
Sự khác biệt giữa hai quán bar là sự hài hòa.
Nghe người đàn ông nói thế, mặt Yến Yến liền đỏ bừng, cô cố tỏ ra như không có chuyện gì nhưng lại không được tự nhiên.
"Vậy, xin lỗi, thưa tiên sinh, cám ơn anh. Tôi phải ra ngoài trước. "
Trên chân Yến Yến là một đôi dép, trên đó có màu hồng lại được in hình nhân vật hoạt hình.
Đôi chân nhỏ nhắn màu hồng phấn rụt về phía sau, trước khi người đàn ông với một thân ăn mặc quý phái có chút tiến tới.
"Tôi là Ân Ly." Hắn đi về phía trước một bước, cảm giác áp bức lại được tạo thêm một lần nữa.
Đúng lúc này, trong phòng gần lối đi truyền ra một trận rêи ɾỉ. Nhẹ nhàng, theo khe cửa mà thoát ra ngoài, liên tiếp và ngân vang.
Ngay sau đó lại là tiếng thở dốc, hai loại thanh âm hỗn tạp đan xen, cảm giác nghe có chút kỳ diệu.
Yến Yến tò mò liếc mắt thăm dò, rồi lại nhanh chóng thu hồi, cô ý thức được mình có chút thất thố.
Ngữ điệu nghe được liền thay đổi, thanh âm nhẹ nhàng thoáng chốc lại bị một trận kêu thảm thiết khác che đậy, thống khổ lại có chút áp lực, Yến Yến cau mày, trong mắt thoáng hiện tia khó hiểu.
Cô còn chưa kịp tìm hiểu kỹ thì đã bị Ân Ly đưa đi khỏi nơi này.
Dọc theo đường đi, giữa biển người đông đúc, Yến Yến bị thân hình hắn bao bọc có chút nặng nề, ra khỏi quán bar cô mới bình tĩnh lại.
Thật vừa vặn lúc này cô liền nhìn thấy quán bar ngay bên cạnh, cùng lúc cô cũng thấy cảnh Giang Thâm ở cửa quán bar đang cùng một nữ sinh lôi kéo.
Anh ta bị nữ sinh tát một cái, trên mặt liền hiện lên mấy vết đỏ, Yến Yến vội vàng đi tới, còn chưa đi tới trước mặt họ vậy mà cô đã nhìn thấy hai người ôm hôn, nồng nhiệt lại nóng bỏng.
Yến Yến đứng im tại chỗ, đầu có chút choáng váng, cô không biết thì ra hôn môi còn có thể như vậy.
Giống như giằng xé, tạo cảm giác nhất định ngươi chết ta sống.
Đây là việc khiến người ta phải tiêu hao năng lượng, chạm tới cái gọi là sinh mệnh, hết thảy đều quỷ dị không chân thật, là ảo giác giống như việc ngâm mình trong bể cá, mọi người lại lầm tưởng đó là bong bóng cá phun ra.
Yến Yến lùi về phía sau vài bước, Ân Ly ở ngay phía sau, cô lùi về trong ngực hắn.
Cô bị mùi thuốc lá bao bọc, mùi thơm đã bao trùm lấy cô nhưng lại không thể nhấc lên được bóng ma đang bao trùm ở trong lòng ngực cô.
Nó thật giống như một trò hề.
Yến Yến bắt đầu có chút khổ sở, mỗi ngày cô sẽ bắt thêm mấy con cá.
Dì ở quầy hàng bên cạnh gần đây cũng không còn la hét tìm bạn trai cho cô nữa.
"Ân tiên sinh, hôm nay cám ơn anh, tôi muốn về nhà trước." Thanh âm Yến Yến có chút buồn bực.
"Cô không sao chứ?" Thanh âm của hắn rất ôn nhu, giống như gió mùa hè lúc trời chạng vạng, vừa vặn nhu hòa lại có ý thăm dò, không cố ý lại rụt rè làm cho người ta không cách nào cự tuyệt.
Yến Yến cúi đầu, trầm mặc nửa ngày. "Ân tiên sinh, anh là người tốt sao? "
Ân Ly thấy cô ngẩng đầu, hiện lại đôi mắt ướt sũng, có sự đáng thương, giống như một vật nhỏ bị vứt bỏ.
Hắn là người đã gặp qua tất thảy những khoảnh khắc tê tâm liệt phế trên thế gian, nhưng hắn lại có chút khó chịu khi nhìn thấy cô như vậy.
Hắn che đi sự cuồng nhiệt nơi đáy mắt, ngữ khí có chút thấp, âm lực cũng vừa vặn ôn nhu.