Thẩm Kiêu phá sản.
Trong lúc học đại học khổ cực tiết kiệm được hai trăm năm mươi ngàn, định mở một cửa hàng buôn bán nhỏ, tiếp tục con đường đoán mệnh cho người ta thì bất ngờ bị một nhóm người cao lớn người tìm tới cửa.
“… Cái gì? Các anh nói lại lần nữa?” Thẩm Kiêu không thể tin vào tai của mình, “Nợ tám triệu?!!”. Đám người mặc đồ đen còn châm dầu vào lửa: “Thẩm Kiến Phong bỏ trốn rồi!”
Người mặc âu phục đen đứng trước đám người vẫn im lặng, người đàn ông cao to bên cạnh hắn nói rằng: “Ba của cậu thiếu nợ tám triệu mà tên người bảo lãnh là cậu, hiện tại hắn bỏ trốn, đương nhiên món nợ này phải nhờ người bảo lãnh trả hết rồi.”
Chuyện này phải kể đến từ mấy trước.
Cha mẹ Thẩm Kiêu đã sớm ly hôn, từng người đều có gia đình mới, từ nhỏ cậu sống chung với ông nội. Sau khi ông nội qua đời, cậu được đưa đến gia đình mới của ba mình để sống.
Mấy năm trước công ty của Thẩm Kiến Phong hoạt động không đúng quy cách và đang trên bờ vực phá sản. Lúc đó, Thẩm Kiêu nhìn ấn đường trên trán của ông ta đều biến thành màu đen, mưu sự sẽ không thành, khuyên ông ta không cần quá gấp rút. Nhưng nói điều gì với Thẩm Kiến Phong đều như nước đổ lá khoai, khư khư cố chấp nhất định phải vay tiền.
Vì vậy, Thẩm Kiêu quay trở lại căn nhà đã từng sinh sống cùng ông nội.
Căn nhà do ông nội để lại cho Thẩm Kiêu. Thẩm Kiến Phong đã phát hiện ra bản di chúc từ mấy tháng trước khi ông nội qua đời và giấu đi. Mãi về sau đến khi thời hạn bản di chúc mất hiệu lực mới nói cho Thẩm Kiêu biết. Và căn nhà đã thuộc về danh nghĩa của Thẩm Kiến Phong.
Căn nhà của ông nội đối với cậu có ý nghĩa rất quan trọng, đương nhiên cậu không thể khoanh tay đứng nhìn nó bị bán đi, cậu chỉ có thể chấp nhận làm người bảo lãnh cho Thẩm Kiến Phong, đổi lại ông ta sẽ trả lại căn nhà cho cậu.
Nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố.
Giống như dự đoán của Thẩm Kiêu, công ty của Thẩm Kiến Phong chẳng những không có khởi sắc mà càng tuột dốc không phanh. Mấy năm qua công ty sớm thành cái xác rỗng, chỉ dựa vào một ít thực tập sinh để cầm chừng.
Lúc trước mắc nợ không nhiều, Thẩm Kiêu để ông ta thành thật tìm việc làm để trả nợ, ai biết Thẩm Kiến Phong chân trước mới vừa đáp ứng, chân sau liền mang tiền, cùng vợ con của ông ta bỏ trốn.
Công ty đòi nợ không tìm được người, liền đến tìm Thẩm Kiêu.
Sau đó, Thẩm Kiêu mới biết, Thẩm Kiến Phong bỏ trốn, món nợ tám triệu từ trên trời rơi xuống trúng đầu cậu.
… Ở đâu ra một người cha hố con trai mình như vậy!
Công ty đòi nợ cũng mặc kệ hai cha con bọn họ ai hố ai, người đàn ông mặc âu phục đen đứng giữa đám người cuối cùng cũng mở miệng, khách khí nói rằng: “Cái kia… Các vị đại ca, tôi có thể nói chuyện về thực tập sinhcủa công ty chúng tôi được không?”
“…”
Người của công ty đòi nợ lúng túng liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau lui về sau một bước, tạo thành một vòng.
Thẩm Kiêu: “…”
Thì ra những người này không cùng một nhóm người.
Không có người đàn ông vạm vỡ đứng phía sau, người đàn ông âu phục đen đột nhên nhìn thấp hơn hẳn, hắn đẩy cái kính mắt trên mũi, co quắp nói rằng: “Ngài Thẩm, tôi cũng thông cảm cho sự việc ngài gặp phải, theo lý thuyết tôi không nên đến cùng ngài nói chuyện vào lúc này, nhưng đã ba tháng không phát lương, thực tập sinh của công ty thật sự không trụ được nữa! Ngài xem …”
Lúc trước Thẩm Kiêu đáp ứng làm người bảo lãnh cho Thẩm Kiến Phong đổi lại, Thẩm Kiến Phong đưa cho cậu chức vị phó tổng, uy phong rất lớn, trên thực tế không có thực quyền.
Lúc đó Thẩm Kiêu cũng không nhận ra có gì không ổn, cậu không ngờ rằng chờ đợi cậu lại là hậu quả thế này đây!
Nửa ngày sau, Thẩm Kiêu cuối cùng lau mặt, ánh mắt của người đàn ông âu phục đen tràn ngập hi vọng nhìn về phía cậu, chân thành nói rằng: “Thẩm tổng nợ tiền, cùng với Thẩm Kiêu có quan hệ gì?”
Người đàn ông âu phục đen: “…”
Thẩm Kiêu chuyển hướng nhìn sang công ty đòi nợ.
Người dẫn đầu chân chính của công ty đòi nợ nhìn đến ánh mắt lãnh tịch của cậu, cơ thể không kìm chế được phát run, phun ra một câu: “Bản đảm bảo thoả thuận viết chính là tên của cậu.”
Thẩm Kiêu: “…”
Xong rồi.
Xem ra là không tránh khỏi.
Thẩm Kiêu hít sâu một cái chậm rãi ngồi xuống, cố gắng tiếp thu hiện thực, “Cụ thể thiếu nợ bao nhiêu tiền, thời hạn trả là bao lâu? Các người đều nói với tôi rõ ràng… Chuyện thực tập sinh, anh chạy cái gì?”
Người đàn ông âu phục đen bước chân đã đi đến cửa, nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn cậu và người của công ty đòi nợ, “Ngài không phải nói…”
Anh ta còn coi lời của cậu là thật.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Kiêu cũng không biết là cảm thấy được chính mình càng đáng thương, hay cảm thấy những thực tập sinh kia càng đáng thương, dở khóc dở cười nói: “Anh trở về tính toán tiền lương rõ ràng, để tài vụ tới đây lấy tiền.”
Dừng một chút, cậu nói thêm một câu: “Nếu tiền tiết kiệm của tôi đủ để trả.”
Ánh mắt của người đàn ông âu phục đen nhất thời sáng lên, anh ta cảm ơn trời đất rời đi, nhưng sắc mặt của người của công ty đòi nợ rất khó nhìn.
Ngay cả tiền lương của thực tập đều không thể trả được, vậy tám triệu của bọn họ thì tính sao?
Thẩm Kiêu cũng nhìn ra ý nghĩ trong lòng bọn họ, tiện tay bấm bấm vài cái, chân thành nhìn người đàn ông cao to đứng đầu, “Đoán mệnh có đáng tiền không?”
Là một người trải qua chín năm giáo dục bắt buộc và tin tưởng khoa học, người đàn ông cao to từ chối, “Không…”
Không chờ hắn nói xong, Thẩm Kiêu ngay sau đó nói: “Tôi xem anh tuổi tác không vượt quá 40. Vào năm 36 tuổi, thân thể chắc hẳn đã chịu qua thương tổn?”
Người đàn ông cao to sững sờ, “Làm sao cậu biết?”
Hắn từng làm vệ sĩ cá nhân trước khi nhận công việc này. Vừa vặn năm 36 tuổi lúc ấy, vì bảo vệ cố chủ mà bị thương. Việc này, ngay cả đám thuộc hạ cũng không biết, Thẩm Kiêu làm sao biết đếnn rõ ràng như thế?
Thẩm Kiêu nói trong lòng không thể cái gì đều nói cho anh biết, còn hỏi cái gì, mà tình huống trước mắt còn phải cùng đối phương chu toàn, nên vẫn bày tư thế đoán mệnh, làm biểu tình thiên cơ không thể tiết lộ, lại hỏi một lần: “Đoán mệnh không? Giảm cho anh 20%!”
Nội tâm người đàn ông cao to giãy giụa phút chốc, đến cùng vẫn lắc đầu, “Không xem.”
Thẩm Kiêu vô cùng tiếc nuối, đang chuẩn bị thả tay xuống, một em trai nhỏ hứng thú bừng bừng giơ tay lên: “Tôi muốn xem! Bao nhiêu tiền một lần?”
Thẩm Kiêu so một đầu ngón tay, đắc ý nói: “Mười nghìn một lần, giảm giá 20%, lấy 8888.”
Em trai vội thu nửa bước chân về, vẻ mặt cương nghị chính trực: “… Thời gian làm việc, công việc quan trọng hơn.”
Thẩm Kiêu dừng một chút, “ Vậy thì 8000?”
Người đàn ông cao to chưa kịp ngăn cản, mấy em trai phía sau đồng loạt xông lên, “Nhưng cùng khách hàng giao lưu tình cảm cũng là cần thiết!”
Người đàn ông cao to: “…”
Một lát sau, người đàn ông cao to gãi đầu một cái, “Ừ thì, giảm 20%, còn 8000 phải không?”
Thẩm Kiêu nhíu mày, “Tiết kiệm được 888 đồng, anh cũng tính toán?”
Người đàn ông cao to mặt đỏ lên, ngập ngừng nói rằng: “Là tiền tiêu vặt vợ cho.”
Tám mươi tệ này là tiết kiệm từ một tuần trước, chuẩn bị mua thuốc hút. Bất quá lời này cũng không thể nói trước mặt thuộc hạ, không thì mặt mũi của hắn biết vất vào đâu.
Thẩm Kiêu đồng tình liếc hắn một cái, gật gật đầu, “… Thành giao! Tám nghìn thì tám nghìn!”
Sau hai giờ, đám người của công ty đòi nợ rời khỏi, có người bày một vẻ hân hoan, người lại ưu tư phiền muộn, Thẩm Kiêu cầm trên tay một xấp giất in hình Mao chủ tịch, đứng ở cửa hướng bọn họ phất tay: “Lần sau trở lại nha!”
Rất giống như đang tiến hành hoạt động kinh doanh bất hợp pháp cái gì đó sẽ bị cảnh sát bắt quả tang.
Tiễn đi người của công ty đòi nợ, Thẩm Kiêu đóng cửa lại đếm tiền trong tay, không nhịn được lắc đầu.
Tính ra mười người trong hai giờ thu được tám trăm bảy mươi hai nghìn chỉ được một phần mười nghìn của tám triệu, bất quá cũng đòi được trả theo giai đoạn, kỳ hạn trả nợ đầu tiền là vào tháng sau, chỉ cần trả năm mươi vạn.
… Vẫn là trả không nổi.
Không trả nổi cũng phải nghĩ biện pháp, Thẩm Kiêu dọn dẹp một chút rối ăn cơm trưa, buổi chiều gọi điện thoại cho Thẩm Kiến Phong, không ngoài suy đoán tắt máy, cậu đơn giản đi một chuyến tới công ty của Thẩm Kiến Phong.
Tuy rằng công ty không trả được tiền lương, ông chủ cũng chạy, mà hầu hết thực tập sinh không có chỗ đi, vẫn là đúng hạn đi làm, bất quá đều là đối với máy vi tính ngẩn người, không có bất kì công việc gì.
Nhìn thấy Thẩm Kiêu đến, nhóm thực tập sinh trong mắt sáng lên một chút hy vọng, nhưng nghĩ tới cậu là thực tập sinh chính thức hay chỉ là cái tên trên danh nghĩa, trong mắt ánh sáng vừa vụt tắt.
Nhân viên tài vụ phụ trách tiếp đón Thẩm Kiêu, dẫn cậu đi khắp công ty.
“Công ty chúng thành lập được năm 2008, đến bây giờ đã hoạt động được 11 năm, toạ lạc từ 1 tầng 8 của toà nhà Chuangye, quận Triều Dương, diện tích ước 500 m2, quay mặt về hướng nam. Công ty chia làm ba khu vực, lớn nhất chính là văn phòng làm việc của Thẩm tổng, đợi chút nữa chúng ta sẽ đi qua. Hiện tại chúng ta nhìn thấy chính là người quản lí nghệ sĩ, phụ trách…”
Thẩm Kiêu càng nghe càng không đúng, giơ tay đánh gãy hắn, “… Chuyên môn của anh là công việc gì?”
Nhân viên tài vụ bắt tay cậu, “Hướng dẫn viên du lịch. Sau khi nhận lương, tôi sẽ quay lại chuyên ngành cũ. Thành thật mà nói, tôi đã từng làm thực tập sinh tài vụ tại một số công ty, tất cả đều đóng của, tôi cảm thấy tôi không thích hợp nghề này.”
“…”
Thẩm Kiêu liếc mắt nhìn anh ta, trán hẹp tai mỏng, lông mày tán loạn, mũi trũng xuống, quả thật là lộ tài cùng.
Thực tập sinh chính thức của mỗi bộ phận cũng đã đi hết, còn các phòng ban cũng không cần nhìn, Thẩm Kiêu tỏ ý kêu người mang chính mình đi phòng hội nghị.
“Các người bây giờ có thể liên hệ với Thẩm tổng không?” Vừa nói xong, Thẩm Kiêu liền cảm thấy được mình hỏi vấn đề này hỏi đến dư thừa.
Cậu không liên lạc được, những nhân viên này làm sao có thể?
Dừng một chút, cậu thay đổi vấn đề: “Bây giờ, công ty còn lại bao nhiêu tiền?”
Nhân viên tài vụ có chút mờ mịt nhìn Thẩm Kiêu, “Tôi mới đến ba tháng, tiền đều trong tài khoản Thẩm tổng, tôi không chạm qua lần nào.”
Chính là từ khi vào công ty làm việc đều không nhận được tiền lương, cũng là đủ thảm.
Công ty Thẩm Kiến Phong đã trở thành một doanh nghiệp bình thường trong vòng ba tháng, người đàn ông âu phục đen và nhân vên tài vụ có thể chính là người lớn tuổi nhất trong công ty và chưa bao giờ nhận được tiền lương.
Thẩm Kiêu suy nghĩ một chút, “Thẩm tổng không có ở đây, tôi có thể bán công ty không?”
Nhân viên tài vụ liếc cậu một cái, xác định cậu không giống như đang đùa, nghiêm túc nói vấn đề quy hoạch cho cậu: “Bàn ghế là những thứ có thể bán đi, tài nguyên của công ty cũng được, nhưng toàn bộ công ty thì không được. Ngài không phải là người đại diện pháp lý, việc này ngài không làm chủ được đâu.”
Quả nhiên là như vậy.
Thẩm Kiêu cũng không ôm hy vọng quá lớn, xoa a mi tâm, “Vậy thì đem những thứ đồ này bán đi, thực tập sinh cũng giải thể toàn bộ, nếu văn phòng có thể trả lại… Tính toán xem phải trả bao nhiêu tiền lương?”
Liên quan đến lợi ích của bản thân, vấn đề này được nhân viên tài vụ giải đáp rất nhanh: “Lương thực tập sinh hai ngàn một tháng, tổng cộng có hai mươi tám thực tập sinh, tính tổng là một trăm sáu mươi ngàn (3 tháng).”
“…” Tiền tiết kiệm của Thẩm Kiêu chỉ hai trăm năm mươi ngàn.
Phát tiền lương xong liền đi hơn một nửa tiền tiết kiệm, tim Thẩm Kiêu nhức nhối một trận, dùng sức hít sâu mấy lần, tay mới run run đưa ra một tấm thẻ ngân hàng, “Đây là…”
Không chờ hắn nói xong, nhân viên tài vụ không biết từ chỗ nào lấy ra một cái máy pos (máy thanh toán thẻ trực tuyến), cầm tay cậu quẹt một cái, thay đổi phương hướng đưa cho Thẩm Kiêu, “Xin nhập mật khẩu vào.”
“…”
Trong ánh nhìn khó tin của Thẩm Kiêu, nhân viên tài vụ ngượng ngùng nở nụ cười, “Trước đây từng làm nhân viên thu ngân trong một trung tâm mua sắm, thói quen, thói quen…”
Ây yo, không còn thời gian để nhớ thương khoản tiền tiết kiệm của mình nữa rồi.
Thẩm Kiêu cắn răng nhập xong mật mã, giây tiếp theo điện thoại đã nhận được tin nhắn trừ tiền, tiếng tin nhắn vui vẻ vang lên, làm vang vọng toàn bộ phòng hội nghị:
“Nhị cẩu tử xong đời rồi!”
Thông tin trong chương này:
Điều 18 Luật bảo lãnh: Nếu các bên quy định trong hợp đồng bảo lãnh người bảo lãnh và con nợ phải liên đới chịu trách nhiệm về khoản nợ thì đó là trách nhiệm liên đới. Khi hết thời hạn thực hiện khoản nợ quy định trong hợp đồng chính mà con nợ được liên đới bảo lãnh không thực hiện nghĩa vụ nợ thì chủ nợ có quyền yêu cầu con nợ thực hiện các khoản nợ hoặc yêu cầu bên bảo lãnh chịu trách nhiệm bảo lãnh trong phạm vi được bảo lãnh.
Điều 19: Nếu các bên chưa thoả thuận phương thức bảo lãnh hoặc thoả thuận không rõ ràng thì chịu trách nhiệm bảo lãnh theo quy định của bảo lãnh liên đới. Khác: Thầy bói không tính mình, quan hệ càng gần sẽ càng khó, lại không có chức năng định vị GPS, hãy ăn ở hợp lý.