Năm Tháng Tươi Đẹp

Chương 15: Anh thật sự không có ý đó

- Diệp Tổng, vậy chúng ta quyết định như vậy nhé, ... Diệp Tổng!

Phạm Kim Cương trông thấy dáng vẻ không mấy tập trung của người đối diện bèn cao giọng khiến Diệp Cẩn Ngôn có đôi phần hoảng hốt:

- Hửm, ừ, cậu vừa nói cái gì?

Phạm Kim Cương thở dài rồi đưa tay lên gãi gãi cằm:

- Diệp Tổng, tôi nói là với phương án chúng tôi vừa đưa ra anh thấy thế nào, nếu có cần chỉnh sửa điều gì thì anh cứ góp ý với bọn họ

Nói rồi anh hất cằm về phía Nam Tôn và Vĩnh Chính cũng đang chăm chú nhìn ông, Diệp Cẩn Ngôn hắng giọng, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại trên bàn rồi lên tiếng:

- Về phương án của các cậu, tôi sẽ tỉ mĩ xem kĩ lại một lần nữa, trước khi họp với Tinh Ngôn, chúng ta phải hoàn thiện trước phương án của mình đã.

Từ lúc bước vào văn phòng ông đến giờ, Phạm Kim Cương đã nhận ra tâm trạng bồn chồn của Diệp Cẩn Ngôn, thỉnh thoảng mắt ông cứ liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, dường như đang chờ một cuộc gọi hay tin nhắn từ ai khác. Đột ngột màn hình chiếc điện thoại bật sáng, Diệp Cẩn Ngôn nhìn vào màn hình rồi tủm tỉm cười, hình như ông đã nhận được một tin nhắn, vì quá tò mò nên Phạm Kim Cương đã cố nhướn người về phía trước xem xem tin nhắn đó là của ai. Diệp Cẩn Ngôn vội vàng úp điện thoại xuống, rồi ngước mắt nhìn anh:

- Nhìn gì mà nhìn!

Phạm Kim Cương uất ức nhìn ông bĩu môi:

- Diệp Tổng, có phải anh đang có chuyện vui gì có phải không, hôm nay có vẻ tâm trạng anh rất tốt đấy

Ông cố gượng cười :

- Lúc nào mà tâm trạng tôi chả tốt chứ, à, nếu không còn việc gì khác thì ... tan họp, tôi còn có việc!

Nam Tôn và Vĩnh Chính thấy vậy thì không làm phiền ông nữa mà nhanh chóng bước ra ngoài, còn Phạm Kim Cương sau khi bước đi được mấy bước, dường như cảm thấy có điều gì đó không đúng bèn đột ngột quay lại:

- Không phải, Diệp Tổng, hình như anh đang có việc gì đó giấu tôi có phải không?

Diệp Cẩn Ngôn mệt mỏi thở dài:

- Phạm Phạm, cậu nghĩ nhiều rồi! Đi đi đi, tôi đang bận

Phạm Kim Cương vừa quay người bước đi vừa lẩm bẩm:

- Quái lạ, bình thường lão Diệp thường gọi mình là tiểu Phạm, thư kí Phạm hay cùng lắm là Phạm Kim Cương, sao hôm nay ông ấy lại bắt chước Tỏa Tỏa gọi mình là Phạm Phạm chứ.

Phạm Kim Cương càng suy nghĩ càng cảm thấy có gì đó kì lạ, phải chăng đã có gì đó thay đổi mà anh không biết được chăng.

***

- Tiểu Tỏa, Tiểu Tỏa đừng chạy, sẽ vấp té đấy!

Tạ Hoành Tổ trên tay vừa cầm lấy chiếc kẹo bông vừa chạy theo cô bé trước mặt. Hôm nay, giữ đúng lời hứa của mình, Tỏa Tỏa đưa tiểu Tỏa đến gặp anh ta. Trông thấy hai người đùa giỡn vui vẻ như vậy, Tỏa Tỏa đứng gần đó cơ mặt cũng giãn ra phần nào. Sau một lúc chạy nghịch, cuối cùng Tiểu Tỏa cũng chịu ngồi yên, cô bé đang mải mê vẽ tranh cùng với đống bút màu trên bàn, Tạ Hoành Tổ và Tỏa Tỏa cũng ngồi trên băng ghế gần đó. Anh đưa một ly cà phê đến trước mặt cô, cười nhạt:

- Dạo này em có ổn không, đã thích nghi với cuộc sống ở Bắc Kinh chưa?

Tỏa Tỏa nhấp một ngụm cà phê rồi gật đầu:

- Cũng ổn, tuy rằng công việc có đôi phần bận hơn, nhưng cũng có nhiều cơ hội hơn, nhưng anh yên tâm, em đã sắp xếp người giúp việc theo giờ, cô ấy sẽ lo việc chăm đón Tiểu Tỏa.

Tạ Hoành Tổ lại gãi gãi đầu:

- Tại sao em lại đột ngột chuyển đến Bắc Kinh vậy, làm anh chưa kịp chuẩn bị gì cả, haha, anh còn tưởng em định mang con đi rồi bỏ trốn đấy.

Tỏa Tỏa cười cười nhìn anh:

- Tại sao em lại bỏ trốn chứ, Tạ Hoành Tổ anh vẫn chưa hết những suy nghĩ ấu trĩ đó sao?

Bỗng nhiên anh quay sang nhìn cô, ánh mắt như chất chứa nỗi khát khao vô hạn:

- Tỏa Tỏa, hiện tại mẹ anh đã khỏe hơn nhiều rồi, hơn nữa, công ty cũng đã dần ổn định rồi, anh định một thời gian nữa, sẽ chuyển đến Bắc Kinh

Cô suýt nữa thì phụt ra ngụm cà phê trong miệng, Tạ Hoàn Tổ liền đưa khăn giấy đến cho cô, Tỏa Tỏa kinh ngạc nhìn anh:

- Tạ Hoành Tổ, anh chuyển đến Bắc Kinh làm gì?

Anh nắm lấy tay cô, rồi nhìn cô âu yếm:

- Em biết tại sao mà!

Tỏa Tỏa đột ngột rút bàn tay mình ra khỏi tay anh, ánh mắt né tránh:

- Anh vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Chúng ta...không thể nào?

- Chu Tỏa Tỏa, em thật sự nhẫn tâm vậy sao, em cam lòng nhìn con gái ngày một lớn lên mà thiếu đi tình cha sao, em thật sự mong muốn Tiểu Tỏa cũng trải qua cuộc sống giống em lúc nhỏ sao?

Những lời vừa nói của anh ta chẳng khác nào là một con dao cùn, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim Tỏa Tỏa, đó vẫn luôn là nỗi đau mà cô luôn chôn dấu. Sở dĩ, cô khao khát có một mái nhà vì từ nhỏ cô đã phải chịu cảnh "ăn nhờ, ở đậu" ở nhà cậu mợ, mẹ cô đã bỏ rơi cha con cô từ khi cô còn rất nhỏ, ba cô vì mỗi lần nhìn thấy cô thì sẽ nhớ đến người mẹ tệ bạc kia của cô nên ông thà chọn mỗi ngày lênh đênh trên biển cũng không muốn ở cùng cô. Từ đó, chẳng mấy khi ông về nhà, cho nên số lần cô được gọi một tiếng "ba" trong suốt quãng thời thơ ấu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì vậy, lúc nào cô cũng phải cảnh giác, lời ăn tiếng nói từng chút một đều vô cùng cẩn thận, vì phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, thế nên cô chẳng thể có cảm giác an toàn. Lời nói vô tình của Tạ Hoành Tổ đã thành công đâm thấu tim can cô, l*иg ngực cô bỗng đau nhói. Trông thấy đôi mắt cô long lanh, anh ta biết mình lỡ lời bèn rối rít:

- Tỏa Tỏa, không phải, anh không có ý đó, anh sai rồi, anh thật sự không có ý đó mà.

Nhưng dường như lúc này cô không nghe lọt tai bất kì lời nào nữa, cô bước đến gần Tiểu Tỏa rồi bế thốc cô bé lên. Tiểu Tỏa trông thấy cô thì nhỏ giọng thủ thỉ:

- Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc vậy?

Cô đưa tay lên quẹt ngang giọng nước mắt chực rơi xuống rồi cố nở một nụ cười với đứa bé:

- Mẹ đâu có khóc, là do lúc nãy có cơn gió thổi qua làm mắt mẹ cay quá thôi

Tiểu Tỏa xoa xoa mặt cô rồi hôn lên má cô:

- Mẹ đừng khóc nữa, con thơm lên má rồi sẽ không cay mắt nữa đâu ạ

Tỏa Tỏa ôm cô bé vào lòng, cô khẽ cắn môi để điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Khi cô bế con bé ra trước cổng khu vui chơi đã trông thấy một chiếc BMW quen thuộc đang đỗ sẵn, tài xế Lâm bước xuống mở cửa xe cho cô. Lúc này, vì quá mệt nên Tiểu Tỏa đã ngủ gục trên vai cô.