Siêu Phàm Thuở Bình Minh

Chương 7: : Quỷ Dị

Siêu phàm thưở bình minh - Người dịch: Nxkhiêm

Bên trong lô ghế riêng.

Máu tươi chảy đầy đất, xác chết của một cô gái nằm ở chính giữa căn phòng, trên người còn có một bộ ma pháp trận hình sao năm cánh được vẽ bằng máu tươi, bên trong năm cánh sao đều có những ký hiệu tràn ngập khí tức thần bí.

Nhìn thế nào thì cũng có một loại cảm giác tà ác.

"Nếu như không thành công, ngoại trừ tội gϊếŧ người, ta sẽ có thêm một xưng hào Tà giáo đồ. . ."

Suru đơ mặt, dùng tiếng cổ Heber, trầm trọng phun ra chú văn:

- Ta khẩn cầu bóng tối quan tâm. . .

- Ta dẫn dắt sức mạnh của mặt trăng . . .

- Linh hồn bồi hồi ở trong bóng tối kia. . . Lấy danh nghĩa Suru Broadley, ta triệu hoán ngươi trở về! Thức tỉnh đi! ! !

Tiếng cổ Heber là ngôn ngữ thông dụng của thế giới siêu phàm, âm điệu kỳ dị.

Phối hợp chú văn với giọng điệu trầm thấp khàn khàn, dập dờn ở bốn phía, tạo nên bầu không khí khủng bố.

Suru vừa dứt lời, ngọn nến trên bàn đột nhiên khẽ động giống như là chuẩn bị vụt tắt, thi thể nằm trên đất của Beatrix tựa hồ giật giật, thế nhưng mà tựa hồ không có phát sinh bất cứ thay đổi nào.

- Thất bại!

Suru cảm thấy đầu của mình đau như sắp nứt ra, sắc mặt nghiêm túc.

Hắn chỉ mới tìm hiểu về kiến thức siêu phàm từ hôm qua, dù đã có trí nhớ của nguyên chủ nhưng thời gian vẫn quá ngắn ngủi, còn chưa thể tính là người siêu phàm, mà đẳng cấp của kỹ năng Thi Cơ Sáng Sinh này lại rất thấp, thất bại mới là bình thường.

Thùng thùng!

Bết bát hơn chính là . . . trên hành lang bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.

"Nếu như ta là hung thủ phía sau màn, nhất định phải tìm cách để người lại đây bắt gian tại trận. . . Ạch, tuy rằng không phải ý này, nhưng đạo lý cũng gần như thế, ta không còn nhiều thời gian."

Suru cố nén cảm giác buồn nôn vì đau đầu, một lần nữa niệm tụng chú văn.

Nếu như đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, xem ra trong tính cách của cả nguyên chủ và hắn đều khá bướng bỉnh.

Đồng thời, bởi vì đã thực nghiệm mà không ngừng thành thục, ít nhất hắn đã niệm tụng chú văn đến mức rất trôi chảy, không còn lắp ba lắp bắp.

Mà sau khi tìm tới cảm giác, chính mình phun ra âm phù cũng biến thành càng ngày càng mờ ảo, giống như là Minh giới tán ca.

- Tiên sinh? Xin hỏi cần hỗ trợ sao?

Sự dị thường ở bên trong gian phòng rốt cục gây nên chú ý, ngoài cửa truyền đến tiếng la của nhân viên phục vụ.

Suru cảm thấy đầu càng ngày càng trầm trọng, đến câu cuối cùng.

"Không tốt. . . Sợ là sẽ phải thất bại!"

Một loại dự cảm lập tức hiện lên trong đầu hắn.

Bên ngoài, tiếng nói càng gấp, đã phát triển thành gõ mạnh, suýt chút nữa sẽ thành phá cửa.

- . . . Bằng vào danh nghĩa. . . của ta, người thi thuật Suru Broadley. . . Mệnh lệnh ngươi, thức tỉnh đi!

Suru đầu hỗn loạn, phun câu chú văn cuối cùng ra.

Không biết làm sao, lúc lầm bầm câu cuối cùng, hắn phát ra tiếng nhỏ nhẹ, vừa tựa hồ lẫn lộn một âm thanh khác.

Âm thanh này vừa gia nhập, ma pháp trận hình sao năm cánh lập tức lấp lóe ánh sáng màu đỏ tươi.

- Thành công!

Suru giật mình một cái, cảm giác đầu một thoáng trở nên thanh tỉnh hơn.

- Chuyện gì xảy ra? Ta rõ ràng cảm giác sắp thất bại rồi mà? Cuối cùng, tiếng nói của ta . . . tựa hồ còn xen lẫn thứ gì đó. . .

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Suru đã thay đổi.

Bởi vì ở nghi thức cuối cùng, hắn tựa hồ nghe thấy giọng nói của một tồn tại khác:

- Lấy danh nghĩa mặt trăng!

Vù!

Nhưng tất cả đã không có cách nào để có thể cứu vãn.

Ma pháp trận hình sao năm cánh trên thi thể của Beatrix lấp loé ánh sáng màu đỏ ngòm rồi bỗng nhiên sáng choang.

Suru rên lên một tiếng, hầu như co quắp ngã xuống đất:

- Đáng chết!

Thời khắc này, hắn đã hiểu rõ ràng một đạo lý, hắn quả nhiên không phải người siêu phàm!

Dù cho thi triển phép thuật thành công, nhưng không có tương ứng "Pháp lực", bởi vậy năng lượng loại thuật pháp này đã lấy ra chính là lực sinh mệnh của hắn!

Trên bảng thuộc tính, chỉ số ở dòng thể chất vốn là 0. 9, trong khoảnh khắc đã điên cuồng rơi xuống tới 0. 6!

Suru giống như bị hút sạch không ít máu tươi cùng khớp xương trong nháy mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt, rũ rượi ngồi ở trên ghế salông.

Ong ong!

Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện vũng máu trên mặt đất lúc này giống như là nắm giữ sinh mệnh của chính mình vậy, nhúc nhích chảy trở về, tiến vào ngực của Beatrix.

Sau khi máu tươi chảy trở về, vết thương tự động khép lại, giống như là căn bản chưa từng xảy ra chuyện bị trúng đao vậy.

Đến nghi thức cuối cùng, ma pháp trận hình sao năm cánh ở trên người Beatrix cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, đi tới chỗ trán, tựa hồ hình thành một cái dấu ấn nào đó.

Hào quang lóe lên, dấu ấn lập tức biến mất, hòa vào trong da.

Suru lại là cảm giác được, tinh thần của chính mình liên kết với một tồn tại khác, thật giống một sợi dây thừng, một đầu nằm trong tay của hắn, một đầu khác tròng trên cổ của tồn tại kia.

- Thành công!

Hắn giẫy giụa, phát ra một cái chỉ thị:

- Đứng lên!

Thi thể của Beatrix giật giật sau đó từ trên mặt đất bò lên, mặt không hề cảm xúc, con ngươi chuyển động, nhìn thẳng hắn.

‘Chuyện này thật sự là làm cho người ta có chút sợ hãi!"

Suru miễn cưỡng thu thập một thoáng, mở ra cửa phòng đang bị gõ mạnh, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn:

- Làm sao?

- Ây. . .

Ngoài cửa, nhân viên phục vụ suýt chút nữa bị hụt tay, ngã chỏng vó, may mà ghìm người lại được. Vừa vào trong, hắn nhanh chóng nhìn quanh một vòng.

Ân, một nam một nữ, quần áo xốc xếch, nam sắc mặt tái nhợt, đây là tiêu hao bao nhiêu thể lực chứ?

Hắn có chút lúng túng, nhưng vẫn ho khan, hỏi:

- Tiên sinh, nữ sĩ, xin hỏi hai vị có cần thêm gì hay không?

- Không. . . Cần!

Suru mới vừa có ý nghĩ muốn mở miệng, một giọng nữ đã truyền đến từ phía sau lưng, là Beatrix, hoặc chuẩn xác hơn là Thi Cơ kia!

- Xin lỗi! Đã quấy rầy!

Nhân viên phục vụ nở nụ cười lúng túng rồi vội vã đóng cửa lại.

Suru xoay người, cảm thấy giống như là thấy quỷ:

- Cứt chó! Ngươi còn biết nói hay sao?

Thi Cơ là người hầu cấp thấp nhất trong hệ phép thuật tử vong, nói đơn giản thì chính là thao túng thi thể, giống như là con rối trong đoàn xiếc, căn bản không thể nói chuyện.

Có lẽ những bậc thầy Hắc Vu thuật kia có thể làm được điểm ấy, nhưng trong số này tuyệt đối không bao gồm Suru của hiện tại!

"Tất cả nghi thức siêu phàm đều vô cùng nguy hiểm, bởi vì ngươi không biết kết quả cuối cùng sẽ hướng tới nơi nào. . . Đặc biệt là những nghi thức thiên hướng hắc ám, có khả năng rất lớn sẽ dẫn đến kết quả cực kỳ đáng sợ. . ."

Một đoạn kiến thức săn ma hiện ra trong đầu khiến cho Suru rùng mình một cái.

Hắn nhìn kỹ Beatrix, không biết vì sao, cảm giác sau khi biến thành Thi Cơ, làn da của Beatrix càng thêm trắng xám óng ánh, mang theo một loại khí chất người đẹp lạnh lùng như núi băng.

- Đứng lên, ngồi xuống, đưa tay, nhấc chân. . . Nói chuyện. . . Ồ? Tại sao không nói?

Hắn lại thử một chút, phát hiện Thi Cơ mình chế tác được tuyệt đối là sản sinh một loại biến dị nào đó, không phải đơn giản là con rối, mà là nửa trí năng hóa có thể căn cứ mệnh lệnh của chính mình, tiến hành chỉnh sửa rồi mới thao tác.

‘Bản thân thật giống là đã. . . Làm ra một vật kỳ quái! Nếu là nghi thức sản sinh biến dị, khả năng xuất hiện kết quả xấu hầu như là chín mươi chín phần trăm!"

- Quên đi!

Suru kiểm tra lô ghế riêng, phát hiện máu tươi đã hoàn toàn chảy trở về, chuyện này thực sự giúp hắn một đại ân, toàn bộ lô ghế riêng ngoại trừ có chút loạn, không có lưu giữ bất cứ một giọt máu nào, ngay cả máu trên y phục của mình cùng Beatrix đều chảy trở về, tiến vào bên trong thi thể.

Hắn lập tức mặc áo khoác vào, mệnh lệnh Beatrix đi đến sau lưng mình, hai người một trước một sau đi ra lô ghế riêng.

"Trước tiên phải đến chỗ nhiều người đi một vòng, sau đó rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt!"

Cảnh Suru chia tay với Beatrix thật sự giống như hai người là tình nhân vậy, thế nhưng mà không ai biết lúc hôn tạm biệt, Suru lại âm thầm hạ lệnh.

Lệnh này chính là vì chế tác chứng minh Suru không có mặt ở gần hiện trường cái chết của Beatrix.

Nếu như là Thi Cơ bình thường, sau khi rời đi người thi thuật đến khoảng cách nhất định sẽ lập tức "Cắt điện" ngã xuống đất, nhưng Thi Cơ Beatrix này hiển nhiên không giống.

Bởi vì khả năng Thi Cơ biến dị không thể khống chế, Suru không hề có ý nghĩ nghiên cứu nào, chỉ nghĩ cách để phiền phức cách bản thân càng xa càng tốt.

"Xin lỗi, Beatrix, nguyện vong linh của cô được ngủ yên!"

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, Suru thở phào nhẹ nhõm, nắm thật chặt quần áo, chuẩn bị đi tìm chỗ đông người để bình tĩnh suy nghĩ, đồng thời tạo bằng chứng ngoại phạm cho bản thân.

"Sự kiện này. . . Sẽ không kết thúc như thế. . ."

"Đáng chết. . . Buổi hẹn hò đầu tiên của ta làm sao sẽ biến thành như vậy? Nhân viên phục vụ kia. . . Nụ cười của hắn để ta rất khó chịu, tuy rằng bên trong bao sương có chảy máu, nhưng ta không hi vọng sẽ là loại phương thức này! Khốn nạn!"