Giữa Cậu Và Ba Ba Không Có Khoảng Cách

Chương 4

Toàn thân Đoàn Điềm mất đi sức lực, vậy mà baba lại như vô tình khẽ đẩy cậu một cái, khiến cậu không hề đề phòng mà ngã thẳng lên trên giường, hai bầu vυ' tròn trịa lộ ra run rẩy kịch liệt, hai chân tê rần không cảm giác, qυầи ɭóŧ vừa mới thay ra ướt đẫm nước da^ʍ, phác thảo rõ ràng hình dáng của âʍ ɦộ non mềm múp míp.

“Baba... Huhu... Baba...”

Đoàn Điềm chịu không nổi loại kɧoáı ©ảʍ cao trào này, huyệt nhỏ ẩm ướt không ngừng mở ra rồi khép lại, vệt nước trên qυầи ɭóŧ cứ lan rộng ra, cơ thể run rẩy, ánh mắt mơ hồ chỉ muốn được baba ôm lấy.

Phía dưới của Đoàn Điềm có chút nóng, hóa ra là bàn tay baba đang ôm trọn lấy miệng huyệt.

“Con ướt hết rồi này.”

Giọng Đoàn Thư Việt không biết là do bất đắc dĩ hay là ý gì khác: “Chúng ta phải bôi lại thuốc rồi.”

Vì vậy mà trong khi Đoàn Điềm vẫn chưa kịp thích ứng vì vừa mới đạt cao trào đã bị ba mình ôm vào lòng và bôi lại thuốc mỡ mát lạnh, khi ngón tay của baba lướt qua âʍ ɦộ, âm đế, rồi nhét vào một đốt ngón tay, bàn tay ấy lại một lần nữa bị làm cho ướt nhẹp.

Đoàn Thư Việt cụp mắt nhìn chăm chú đứa con trai lần thứ hai đạt cao trào của mình mà không nói được lời nào, giọng điệu đến cuối cùng còn có phần trách móc: “Thật hư mà.”

Đoàn Điềm bị muộn học, không chỉ vậy cuộc họp lúc chín giờ sáng của Đoàn Thư Việt cũng bị lùi lại nửa tiếng bởi vì cậu con trai “hư hỏng”. Đoàn Điềm hơi xấu hổ. Ham muốn tìиɧ ɖu͙© của người song tính rất mạnh mẽ, mỗi khi lên cơn hứng tình Đoàn Điềm khó có thể tự khống chế bản thân. Kɧoáı ©ảʍ khi lêи đỉиɦ tựa như liều thuốc độc vậy, nó dụ dỗ cậu hết lần này đến lần khác tìm tòi và mong muốn nhiều hơn. Đoàn Điềm lén lút trốn trong phòng của mình mà tự thủ da^ʍ, cũng không biết cậu đã làm bao nhiêu lần mà nước nôi lênh láng chảy tràn trên mặt đất, thậm chí lau mãi cũng không hết. Chỉ biết cậu tự chơi bản thân đến khi toàn thân không còn chút sức lực nào mà gục xuống, tối đó liền lên cơn sốt.

Đoàn Thư Việt vội vàng từ công ty chạy về, hiếm khi nào thấy hắn nổi giận. Hắn ôm lấy Đoàn Điềm da thịt đang nóng tựa hòn than, lạnh giọng mà hỏi cậu: “Ai dạy con những thứ này hả?”

Thân thể phía dưới lớp chăn của Đoàn Điềm còn chưa kịp mặc lại quần áo đã bị sắc mặt đáng sợ của baba dọa đến phát khóc, lắp bắp mà nói: “Không... Không có ai ạ...”

Đoàn Thư Việt nhìn chằm chằm Đoàn Điềm, dường như chắc chắn là Đoàn Điềm không nói dối, sau đó lật chăn sang một bên, thân thể trắng mịn non mềm dưới lớp chăn lộ ra. Hai chân Đoàn Điềm tê rần không chút sức lực vẫn đang duy trì trạng thái dâʍ đãиɠ tách sáng hai bên lúc cậu đang tự thủ da^ʍ, dươиɠ ѵậŧ ủ rũ trước bụng. Rõ ràng Đoàn Điềm biết rằng điều gì mới khiến bản thân có thể đạt được kɧoáı ©ảʍ cực điểm. So với dươиɠ ѵậŧ sạch sẽ thì chỉ cần nhìn âm đế sưng phù và hai vách âʍ ɦộ đỏ tấy liền biết là kết quả của việc chơi đùa trong một thời gian khá lâu.

Tầm nhìn của Đoàn Thư Việt rơi xuống ga trải giường ướt nhẹp phía dưới mông Đoàn Điềm, nói: “Sau này không cho phép con tự đυ.ng vào nơi này nữa.”

Thấy Đoàn Điềm có vẻ không tình nguyện, Đoàn Thư Việt lạnh mặt nhắc lại một lần nữa: “Đã nghe rõ chưa?”

Đoàn Điềm một lần nữa bị dọa sợ, không rõ tại sao baba lại hung dữ như vậy, tủi thân đến mức muốn kiếm cớ sinh sự nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của ba mình, cậu lại chỉ có thể ủ rũ đáp lại: “Con nghe rõ rồi ạ...”

Đoàn Điềm cứ nghĩ mọi chuyện cứ thế là xong, thế nhưng ngày thứ hai sau khi hết sốt, dươиɠ ѵậŧ dựng đứng vì phản ứng sinh lí buổi sáng của cậu lại bị Đoàn Thư Việt nắm chặt lấy.

Lúc này Đoàn Điềm mới biết hóa ra đây mới là cảm giác thoải mái khi được “an ủi” đúng cách, bàn tay thô to của baba làm còn sướиɠ hơn gấp nhiều lần so với việc cậu tự ma sát bừa bãi không có quy luật gì. Đoàn Điềm bị chơi đùa đến bắn nước lung tung, cả ngày không rời nổi giường, hai chân chỉ có thể mở rộng đón nhận những kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ mà ngón tay baba mang lại. Mãi đến tận khi bản thân cậu không thể chịu nổi nữa, Đoàn Điềm mới cầu xin baba mình dừng lại. Thế nhưng người nào đó lại ngoảnh mặt làm ngơ, hai tay xoa nắn bầu ngực của con trai mình đến mức khiến nó hằn lên những vết tay, âʍ ɦộ bị chơi đến mức sưng tấy, chỉ cần khẽ chạm nhẹ vào liền có cảm giác giống như khi bị điện giật, khiến Đoàn Điềm mất khống chế mà bắn nước.