Những người ở bộ phận khác đi qua, tự biết khó bảo toàn thân liền cố tình vùi đầu đi thẳng về phía trước như không nhìn thấy gì.
Hà Ngộ cũng hòa theo bọn họ xoay người rời đi, người đàn ông trước mặt duỗi tay ra cản cô lại.
Hà Ngộ kiên nhẫn nháy mắt chiếm ưu thế: “Bộ trưởng Trương, có vẻ lần đàm phán này có vẻ gian nan nhỉ, cho nên ông mới nóng lòng như thế?”
“Cô nói cái gì vậy chứ?!”
Ngày hôm đó, bộ trưởng bộ công trình bị Hà Ngộ thô bạo bỏ lại ở hành lang công ty nửa tiếng, cuối cùng tự kết thúc trò hề bằng cách tự đập đầu mình vào tường.
Tối hôm đó, Hà Ngộ không tránh khỏi việc bị Dư Nhất Dương hỏi thăm chuyện chiều nay.
Ở văn phòng vừa mới uống được nửa cốc nước thì điện thoại đã reo chuông tận hai lần, Hà Ngộ cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cô lười đi thang máy, nên lên từ cầu thang bộ, dù sao cũng không có nhiều bậc thang, đi bộ cũng sẵn giúp cô rèn luyện thân thể.
Hà Ngộ đến văn phòng, Dư Nhất Dương đang pha cho cô một tách cà phê, còn bản thân anh ta lại uống trà ô long, anh ta thích vị ngọt đọng lại của nước trà khi đi xuống cổ họng.
Dư Nhất Dương cùng lắm cũng mới 33 tuổi, nhưng vẫn luông thực hiện chế độ sống vô cùng lành mạnh, trừ khi thức khuya làm việc không tránh được lúc ở ngoài, anh ta hầu như không có hoạt động giải trí nào khác gây ảnh hưởng đến sức khỏe.
Văn phòng của anh ta cũng không lớn mấy nhưng được thiết kế để đón lấy ánh sáng tự nhiên cực tốt, cách bày trí trong phòng cũng vô cùng tối giản, đặt cạnh tường là bộ ghế sô pha bằng da, trên bàn trà đặt cây xanh, phòng khách thông với phòng bên cạnh, khách tới đây đều chủ yếu bàn chuyện ở phòng này.
“Hôm nay em làm sao vậy? Nghe mọi người nói hai người tranh cãi rất lớn.”
Hà Ngộ ngồi ở trên sô pha, tay cô lơ đãng bóc đi chồi non xanh trên cây ở trong chậu cây.
“Xin lỗi, không nghĩ sẽ gây kinh động mọi người như vậy.” Hà Ngộ tỏ vẻ vô tội giải thích, sau đó bưng cốc nước lên uống một ngụm.
Dư Nhất Dương ngồi vào bên cạnh cô, cũng không có ý định để cô bỏ qua chuyện này, anh ta nói: "Quá trình này đại khái anh cũng trải qua rồi, bởi vì các giai đoạn đều có thời gian tiêu chuẩn, bộ trưởng Trương lo lắng cũng là điều hợp lý.”
Hà Ngộ nãy giờ vẫn chuyên tâm uống cà phê và không tỏ thái độ gì.
Dư Nhất Dương nhìn cô, hơi khựng lại, sau khi xác nhận Hà Ngộ không có gì không vui mới tiếp tục nói: “Hiện tại hình như em liên hệ được với hộ gia đình khó khăn nhất rồi còn gì, là người Trần Khuê kia đã giúp đỡ em, lần trước cho họ hỗ trợ không có chút hiệu quả nào sao?”
Bởi vì lấy ánh sáng tốt, cho nên trong phòng rất ấm áp, Dư Nhất Dương còn mở nhạc nhẹ, bầu không khí trông có điểm nào giống cơ quan làm việc của chính phủ, mà trái lại rất giống với văn phòng của công ty tư nhân.
Nếu nội dung nói chuyện của anh ta dễ chịu hơn một chút, có lẽ Hà Ngộ sẽ có tâm tình tận hưởng bầu không khí này.
Dư Nhất Dương còn đang đợi cô đáp lời, Hà Ngộ buông cốc, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở đầu gối: “Hiệu quả nhiều ít sẽ có, chỉ là nhà người đó gần đây xảy ra chút chuyện, cho nên họ không có thời gian để tâm đến việc di dời nhà.”
“Nghe nói mẹ của anh ta sức khỏe không tốt lắm, điều kiện gia đình cũng tương đối khó khăn, chắc bây giờ đang là lúc túng thiếu.”
Hà Ngộ cười: “Trần Khuê nói ra nhiều như vậy có phải là đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp không?”
Dư Nhất Dương sửng sốt.
Hà Ngộ lại nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này.”
Dư Nhất Dương rất muốn nói nếu đó là vấn đề về khoản di dời phá bỏ, mọi thứ đều dễ dàng thương lượng. Nhưng nhìn biểu hiện của Hà ngộ có vẻ như không muốn nói thêm gì về vấn đề này nữa, để tránh có nhiều rắc rối, anh ta đành chọn cách im lặng.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.” Anh ta mau chóng đổi chủ đề, giống như cậu nhóc xoa đầu Hà Ngộ: “Em muốn ăn cái gì cũng được.”
Hà Ngộ đứng lên: “Thật vậy à? Vậy đi ăn malatang đi.”
“……” Dư Nhất Dương bất đắc dĩ thở dài, “Mấy thứ này ăn nhiều không có tốt, nói em bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nghe lời.”
Hà Ngộ: “Chúng tôi là dân phố bình thường, dù sao cũng khác với đám công tử nhà các anh.”
Dư Nhất Dương nghe cô nói vậy cũng chỉ cười cười, cũng không cùng cô tranh luận, có vẻ vô cùng khoan dung.
Song, có một số việc, Dư Nhất Dương cũng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.