Theo truyền thuyết, rất lâu về trước, khi thiên địa thức tỉnh ý thức lần đầu tiên. Có một chủng tộc thần bí, gọi là huyết tộc. Nghe nói, bọn họ không có nhịp tim và mạch đập, đồng thời không có hơi thở. Bọn họ không có nhiệt độ cơ thể, cả ngày lẫn đêm cơ thể đều lạnh như băng. Hơn nữa, bọn hắn trường sinh bất lão, tồn tại vĩnh viễn cùng thế gian. Bọn họ có suy nghĩ riêng, giống như con người, biết suy tính, trò chuyện, đi lại khắp nơi thậm chí có thể bị thương và tử vong.
Nhưng sau khi nội chiến, huyết tộc liền biến mất, có nhiều lời đồn đại, có người nói chiến trường tràn ngập trong máu và xương trắng, cũng có người nói nơi đó không hề có dấu vết máu tươi mà hoàn toàn trống trải. Sự thật cuối cùng như thế nào không ai biết.
Ba ngàn năm sau, nơi chiến trường của huyết tộc xuất hiện một cô gái lơ lửng trên không trung, mang trên người trường bào đỏ như máu, ba ngàn sợ tơ theo gió lay động, đôi mắt đào hoa nhắm nghiền, mày liễu cong cong, hàng mi dài khẽ run, làn da trắng nõn không tỳ vết, lộ ra nhàn nhạt hồng phấn. Đôi môi mỏng như cách hoa hồng kiều nộn ướŧ áŧ. Thoạt nhìn như tám chín tuổi. Quanh thân được bao quanh bởi những tiểu cầu màu đỏ, lôi điện từ trên trời đánh xuống lại bị những tiểu cầu này hấp thu toàn bộ.
Mây đen dày đặc, lôi điện cuồn cuộn mà đến, tiểu cầu xung quanh càng ngày màu sắc càng đậm, giống như nhuộm máu tươi. Cuối cùng, vô số huyết sắc tiểu cầu kết lại thành một dải dài huyết sắc đi vòng vòng vờn quanh cơ thể Nhiễm Bạch.
Tia chớp cuối cùng rơi xuống.Nhiễm Bạch chậm rãi mở mắt, một đôi con ngươi huyết sắc mê người mang theo theo mờ mịch.
"Thật đói"Nhiễm Bạch nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói, đói bụng là chuyện tệ nhất, không được, nàng phải đi tìm chút con mồi trở về.
Sau khi Nhiễm Bạch tiếp đất, tế thiên đại trận xung quanh cũng biến mất, tiểu cầu bao quanh Nhiễm Bạch cũng tiến vào mi tâm của nàng, biến thành một dấu hoa văn đỏ như máu. Bầu trời lại trong xanh tựa như tất cả chỉ là ảo ảnh.
Nhiễm Bạch, con gái của vua huyết tộc, bây giờ cũng là duy nhất huyết tộc sống xót.
Nhiễm Bạch đi trên đường, kinh ngạc nhìn mọi thứ xung quanh, cô ngủ lâu đến vậy sao, dường như mọi thứ đều thay đổi.
Người đi trên đường đều kinh ngạc nhìn Nhiễm Bạch, niên đại nào rồi, còn mặc đồ cổ trang như đồ của hoàng thất, lại còn mang kính áp tròng màu máu.
Sở Vũ ngồi bên trong Ferrari, ánh mắt nóng rực trần trụi nhìn Nhiễm Bạch. Thật là một cô gái xinh đẹp tinh xảo tiểu hài tử, chơi dưới thân nhất định rất thú vị.
Sở Vũ đi đến bên cạnh Nhiễm Bạch, dùng giọng mềm nhẹ, "tiểu bằng hữu người thế nào muộn vậy còn không có về nhà a?""
Nhiễm Bạch quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt, máu thật là thơm, rất muỗn uống.
""Ta không có nhà, ta thật đói."" Muốn ăn ngươi.
Sở Vũ nghe được giọng Nhiễm Bạch mềm mềm nhuyễn nhuyễn, trong mắt du͙© vọиɠ càng thêm nồng đậm.
""Cùng ca ca về nhà có hay không hảo, nhà ca có rất nhiều đồ ăn ngon."" Sở Vũ dụ dỗ noi.
Ăn ngon? Nhưng là nàng hiện tại nghĩ liền ăn hắn a, nhưng mà, bây giờ ăn hắn liễn sẽ không ăn được những món ngon đó. Nhiễm Bạch vô cùng xoắn xuýt, nhăn nhăn đẹp mắt lông mày. Sở Vũ thấy vậy, lại một lần nữa dụ hoặc
""Nhà ca ca có thật nhiều đồ ăn ngon nha, còn có nhiều trò vui."" Nhiễm Bạch con mắt liền sáng lên, có ăn xong còn có chơi, vậy nàng sẽ nhịn một chút a. Một hồi liền có thể ăn thật tốt.
""Tốt."" Nhiễm Bạch liếʍ liếʍ khóe môi, vì hôm nay được ăn thịnh yến mà hưng phấn.
Sở Vũ nhìn thấy, trong mắt du͙© vọиɠ nồng đậm, quả nhiên là một cái vưu vật. Sở Vũ gợi lên ý cười, con mồi đã mắc câu. Nhưng hắn lại không biết ai mới là con mồi, nếu thời gian có thể quay ngược mà nói, Sở Vũ nhất định sẽ không lựa chọn hôm nay ra ngoài, đυ.ng tới ác ma này.
...