Một cái biệt thự bên trong, Nhiễm Bạch tò mò nhìn về bốn phía,"" Ca ca, ăn ở nơi nào?"" ""Nhiễm Bạch vẫn là đem kính sát tròng tháo ra a."" Sở Vũ nói, hắn nhìn thấy cặp mắt kia luôn đặc biệt quỷ dị.
""Đây không phải kính sát tròng, tất cả mọi người đều khen mắt ta dễ nhìn đâu."" Nhiễm Bạch nói nghiêm túc, bởi vì, những người nói mắt nàng không dễ nhìn đều đã xuống địa ngục ạ.
""Phải không, Nhiễm Bạch mắt chính xác là rất đẹp.""
""Cảm ơn ca ca khích lệ."" Nhiễm Bạch trên mặt xuất hiện hai vệt đỏ ửng, ca ca khen nàng sao? Làm sao bây giờ ?Có chút không nỡ ăn hết ca ca đâu. Đúng rồi, ca ca nói nhà hắn có rất nhiều đồ ăn ngon, vậy liền đem hắn là đồ ăn dự trư a.
Nhiễm Bạch bởi vì suy nghĩ giải quyết phiền não, nụ cười trên mặt càng đơn thuần vô hại. Sở Vũ thấy vậy, miệng mỉm cười tà ác:
""Ăn ngay trong phòng a, cùng ca ca đi vào cùng lấy.""
...
Lúc này, trong phòng, máu chảy từ cơ thể, sắc mặt Sở Vũ tái nhợt, NHiễm Bạch ảm đạm nói:
""Ca ca ngươi lừa ta, căn bản là không có đồ ăn a." giọng nàng giống y lúc trước mềm mềm nhuyễn nhuyễn nhưng đối với Sở Vũ lại phá lệ âm u lạnh lẽo. Sở Vũ hoảng sợ nhìn Nhiễm Bạch, tay chân hắn bị trói chặt, trên cơ thể không chỗ nào tốt, máu ào ào chảy ra ngoài, hắn muốn giãy dụa nghĩ cách chạy ra ngoài, nàng là ác ma. Nhiễm Bạch trên tay cầm con dao phẫu thuật , trên mặt cười quỷ dị.
"" Ca ca, gạt người, là phải bị trừng phạt a."" Dao giải phẫu đặt vào cổ tay Sở Vũ,
" A!" Sở Vũ kêu thảm thiết, gân tay đứt lìa, sau một tiếng, máu tươi nhỏ đầy đất, Sở Vũ hấp hối ngã trên mặt đất, toàn thân đầy những vết thương lớn nhỏ, xương tay và xương chân đều bị nghiền nát, máu từ chỗ cổ tay ào ào chảy xuống.
Nhiễm Bạch nhàn nhã nằm trên ghế, trong tay bưng một đĩa bánh pudding xoài vừa mới tìm được trong nhà, sau khi nàng ăn xong thỏa mãn liếʍ khóe miệng, đôi mắt híp lại như vầng trăng khuyết, trên mặt nở nụ cười sảng khoái, giống như một chú mèo Ba Tư lười biếng và cao quý.
" Cầu xin ngươi tha cho ta." Thời khắc này Sở Vũ vô cùng hối hận, tại sao hắn lại đi trêu chọc một ác ma khủng bố, nàng bây giờ còn muốn trơ mắt nhìn chính mình mất máu mà chết. Nhiễm Bạch nghiêng khuôn mặt nhỏ, nhìn hơi ngốc manh, đôi mắt to tròn mang theo nghi hoặc
"Ta tại sao lại phải tha cho ngươi?""
"Chỉ cần cô thả ta ra, cái gì ta cũng có thể cho cô." Sở Vũ cầu khẩn nói.
"Có thật không?" Nhiễm Bạch lộ ra vẻ kinh ngạc, khóe miệng nagf nhếch lên một nụ cười sáng lạng, nhìn như một thiên sứ xinh đẹp, thế nhưng Sở Vũ biết được, nàng là ác ma!
"Đúng, đương nhiên, là thật." Sở Vũ vội vàng nói, sợ chậm một chút sẽ không kịp hối hận.
"Vậy ca ca, đưa mắt cho ta đi." Nhiễm Bạch tựa hồ có chút ngượng ngùng,
"Cái gì?" Sở Vũ mở to mắt, không thể tin được lời nói mà bản thân vừa nghe. Con mắt? Làm sao lại có người muốn con mắt đâu.
"Ca ca không đồng ý sao?" Nhiễm Bạch khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống, mang theo vài phần âm u lạnh lẽo.
"Ta, không ..." Nếu anh ta đồng ý, anh ta liền chết a.
"Ca ca không đồng ý cũng không sao cả, chính ta tự lấy là được."Nhiễm Bạch trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, phảng phất như không phải chuyện gì đáng nhắc tới. Dao giải phẩu nhanh chóng cắm ở trong hốc mắt của Sở Vũ, máu chảy nhuộm đỏ cả quần áo, hắn trực tiếp ngất xỉu, không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Bàn tay trắng nõn cầm bên trong là nhãn cầu đẫm máu, trắng không tỳ vết nhiễm phải vết máu, đot trắng nhìn bắt mắt, giống như là thiên sứ sa dọa xuống địa ngục.
Hệ thống trùng hợp đi ngang qua, cứng ngắc nhìn mọi thứ trước mắt, trời ơi, con người bây giờ thật sự tàn nhẫn như vậy sao. Bỗng nhiên, một luồng sức mạnh truyền đến, hệ thống và Nhiễm Bạch trong nháy mắt biến mất.
Ngay tại lúc đó, bên tế huyết đại trận lại xuất hiện một con mèo, động tác có phần cứng ngắc, nó là Ý Tịch, là sủng vật của Nhiễm Bạch nuôi trong cung điện huyết tộc. Ý Tịnh trong mắt lóe lên một tia phức tạp, cái gì tới rồi sẽ tới. sau đó nó cũng biến mất không thấy đâu nữa.
...