"Nhị thẩm, thẩm nói năng bậy bạ còn ít sao, lưỡi này của thẩm cũng thật là dài đi." Lam An Nhiên giễu cợt nói.
"Hỗn xược! Nơi này nào phải chỗ ngươi muốn nói gì thì nói? Ngươi còn xem ta là trưởng bối sao? Diễm San là nhị thẩm của các ngươi, đây là cha mẹ ngươi dạy ngươi sao? Càng ngày càng không có quy củ, thật không có giáo dưỡng!" Triệu Tú Mai nắm lấy cơ hội này tức giận nói.
Lam Đình Vận ngồi không yên muốn giải thích, lại bị Triệu Tú Mai cản lại.
"Ta để cho ngươi nói chuyện sao? Đình Vận, ngươi bây giờ sao càng ngày càng không có phép tắc rồi?"
Lam An Nhiên không biết tại sao, bọn họ đều là con trai của bà, sao có thể khác biệt lớn như vậy?
Đôi khi cô hoài nghi, cha có phải thật sự là con của Triệu Tú Mai hay không, không thì tại sao lại hà khắc với ông như vậy?
Lam An Nhiên cười nói.
"Bà nội! Hết thảy đều là An Nhiên sai, xin bà đừng trách cha."
Lời nói mặc dù là xin lỗi, nhưng đối với Triệu Tú Mai lại luôn nghe rất khó chịu, ngẩng đầu nhìn nụ cười của nàng, Triệu Tú Mai liền đập bàn.
"Loại không biết trời cao đất rộng, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao? Ngươi quả nhiên là nha đầu thôn dã, không gia giáo, ta nói cho ngươi biết, đây là Lam gia, không phải là ở thôn quê của ngươi. Nói chuyện làm việc thì cẩn trọng một chút. Cha mẹ không dạy ngươi thì để ta dạy."
Lam Nhã Tâm ở phía sau dương dương đắc ý, trong lòng sảng khoái bội phần.
Không nghĩ tới Lam An Nhiên lại có ngày hôm nay, cứ mắng đi, tiếp tục mắng, đánh chết càng tốt.
"Bà nội luôn nói ta là người nhà quê, chẳng lẽ bà nội coi thường người nhà quê sao? Đồ ăn, quần áo, giấy vệ sinh, tất cả đồ bà dùng đều là người nhà quê làm. Nếu như bà nội coi thường người nhà quê, thì chắc cũng không cần dùng những thứ đó chăng?" Lam An Nhiên trực tiếp phản bác.
"Ngươi, cái nha đầu thôn quê, sao dám chống lại ta?"
Con ngươi của Triệu Tú Mai gần như bật ra ngoài vì tức giận, bà giậm chân, chỉ vào Lam An Nhiên hét to.
"Nha đầu chết tiệt! Ta chưa từng có đứa cháu này... Cút cho ta!" Bà chỉ vào mũi Lam An Nhiên mà chửi.
Từ Diễm San ở một bên đắc ý xem kịch hay, không thể không tiến lên kéo Triệu Tú Mai, thể hiện nhân cách tốt của mình. "Mẹ! Mẹ đừng nóng giận, An Nhiên vừa rồi không hiểu chuyện, mẹ tha thứ cho con bé đi."
Thấy tình hình nghiêm trọng, Lam Đình Vận đang định mở miệng thì bị Lam An Nhiên ngăn lại.
"Bà nội, ta nói chẳng lẽ không đúng sao? Bà xem thường người nhà quê, lại còn mặc quần áo nhà quê, ăn cơm người nhà quê làm." "An Nhiên chỉ là một nông thôn nha đầu, ta không biết mình đã đắc tội với bà ở đâu, chọc bà mất hứng. Ta biết bà nội bởi vì ta xuất thân nông thôn mà khinh thường An Nhiên. Nhưng An Nhiên vẫn muốn nói, quy củ của Lam gia đã lỗi thời rồi, những gì bà nội nói chưa chắc đã đúng, cũng không có luật nào quy định An Nhiên không được nói ra sự thật.”
"Ngươi. . . Ngươi câm miệng. Phản! Phản rồi! Ta trưởng bối ngay cả lời cũng không nói được, Diễm San, Nhã Tâm, các ngươi nhìn cả nhà này, cùng bắt nạt lão thái thái ta."
Triệu Tú Mai tức giận đến toàn thân run rẩy, đang muốn nổi giận thì một tiếng kinh thiên động địa vang lên, Lam An Nhiên đã cắt ngang.
"Bà nội, bộ dáng bây giờ của bà thật giống như một bà già ở nông thôn, ở nông thôn, các lão thái thái khi gây gổ đều như vậy. Bây giờ bà còn dám xem thường người nhà quê sao? Bà vẫn là đừng nên tức giận nữa."
Lam An Nhiên nhẹ giọng nói, Triệu Tú Mai lúc này trên mặt tức giận đến ngạt thở, trong miệng nghẹn một đống chữ nhưng không nói ra được lời nào.
Lam Ngạn Nhiên giật mình nhìn tỷ tỷ, trong lòng sùng bái cực kỳ, tỷ đã nói ra điều mà cậu luôn muốn nói. Lần đầu tiên nghe những lời này thực sự rất sảng khoái.
Lam An Nhiên không sợ trời không sợ đất ngồi thẳng tắp trên ghế, nửa điểm áy náy cũng không có.
"Trời ơi! Đây đúng là đứa cháu gái ngoan của ta, thật quá tốt!" Triệu Tú Mai tức nghẹn họng, chỉ có thể thốt ra mấy câu này.