Nhân Sinh Chi Khởi

Chương 1: Giông Bão Trong Đêm.

Mây mù giăng kín đầy trời, từng đợt gió nổi lên khiến hàng cây ven đường không ngừng lay động. Kỷ Từ Nhiên bước đi trên lối mòn dẫn đến mộ của Khương Tiếu, gương mặt xinh đẹp thanh thoát đã tiều tụy đi rất nhiều.

Đến trước mộ, Kỷ Từ Nhiên lặng lẽ đặt một bó hoa cúc xuống đất, trầm mặc đứng đến hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Tiếu Tiếu, tớ đến thăm cậu đây.”

Cùng lúc này, điện thoại trong túi rung lên một hồi chuông, Kỷ Từ Nhiên chậm rãi mở máy nghe.

“Nhiên Nhiên, là anh đây.” Kỷ Du Triệt ngẩng đầu nhìn trần nhà phòng giam, giọng khàn đặc, sắc mặt không được tốt mấy.

Kỷ Từ Nhiên không ngạc nhiên, ánh mắt khẽ lướt nhìn bia mộ khắc tên Khương Tiếu rồi mới đáp: “Em biết...”

Bên nhà chồng Tưởng Tuyết có người làm quản ngục tại nhà giam Lam Thạch, vài ngày trước Kỷ Từ Nhiên có đến nhờ chị ấy lợi dụng mối quan hệ để giúp đỡ Kỷ Du Triệt không chịu thiệt thòi khi ở trong tù. Bây giờ Kỷ Du Triệt có thể gọi điện thoại cho cô, xem ra Tưởng Tuyết đã tốn không ít công sức.

“Khương Tiếu dạo này khỏe không?” Câu hỏi này của Kỷ Du Triệt lập tức làm không khí xung quanh chìm vào im lặng đến đáng sợ.

Không nghe thấy em gái trả lời, trái tim Kỷ Du Triệt treo lên, l*иg ngực đập liên hồi. Anh khẽ gọi: “Nhiên Nhiên?”

Kỷ Từ Nhiên theo tiếng gọi mới trả lời trong vô thức: “Khương Tiếu... vẫn khỏe, anh đừng lo.”

Kỷ Du Triệt nhẹ nhàng cười ra, chỉ cần em gái anh ổn, Khương Tiếu vẫn ổn thì anh ở trong này chịu đựng mấy năm tù có là gì.

“Vài ngày nữa em sẽ đến thăm anh.” Kỷ Từ Nhiên cố gắng ngăn kích động trong lòng, nói ra một câu với ngữ điệu bình thản nhất có thể.

Vì cuộc gọi có sự giám sát của quản ngục, thời gian gọi cũng không được quá năm phút nên Kỷ Du Triệt chỉ dặn dò em gái anh phải chú ý sức khỏe rồi tắt máy. Bầu trời càng lúc càng đen hơn, gió tuy không nổi lên nữa nhưng Kỷ Từ Nhiên biết, đây là khoảnh khắc bình yên trước khi mưa sa bão táp kéo đến.

Tầm mắt Kỷ Từ Nhiên dừng lại ở tấm ảnh trên bia mộ.

Tấm ảnh này được Khương Tiếu chụp khi tốt nghiệp đại học, ngày đó là ngày Khương Tiếu hạnh phúc nhất. Ngày mà anh trai cô cùng Khương Tiếu bắt đầu hẹn hò. Vậy mà, một năm sau…. Khương Tiếu lại ch.ết.

Khương Tiếu ch.ết thật rồi, cô ấy cắt cổ tay t.ự s.át, lúc phát hiện ra thì cơ thể đã cùng nước với máu trong bồn tắm hòa thành một thể đỏ thẫm đến bi thương.

Cha mẹ Khương Tiếu đưa con gái đến bệnh viện cấp cứu, nhưng muộn rồi, Khương Tiếu mất máu quá nhiều, không cứu được nữa.

Một người con gái đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp vì sao lại chọn cách cực đoan như vậy mà tự tước đi sinh mệnh của mình?

Kỷ Từ Nhiên biết, bởi vì, chính cô là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến việc Khương Tiếu t.ự s.át.

Nếu ngày đó cô không đến hộp đêm Mị Nguyệt theo lời Tưởng Vi, nếu cô không hẹn Khương Tiếu đến đó rồi bỏ về trước thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Khương Tiếu sẽ không bị á.m ảnh tâm lý mà t.ự s.át.

Nhưng, trên đời này lấy ra đâu ra lắm chữ “nếu” như vậy.

Lúc Kỷ Du Triệt hỏi đến Khương Tiếu, Kỷ Từ Nhiên làm sao có thể nói ra sự thật người anh yêu bị người khác c.ư.ỡng hi.ếp rồi t.ự s.át. Nhất định anh sẽ giống như cô, tê tâm liệt phế, thống khổ tột cùng. Mà không, có khi anh sẽ trở nên điên loạn giống như mẹ mình.

Dường như sự kìm nén đã đạt đến giới hạn cuối cùng, Kỷ Từ Nhiên gục xuống bên ngôi mộ, hai tay ôm mặt, cả người run lên bần bật: “Tiếu Tiếu... xin lỗi, xin lỗi. Là tớ đã hại cậu, xin lỗi.”

Kỷ Từ Nhiên kích động khóc rất lâu, tiếng khóc thấu tận tâm can, khóc đến sức cùng lực kiệt.

Một năm qua có quá nhiều biến cố xảy đến với Kỷ Từ Nhiên. Cô như người bị kẻ khác quấn thòng lọng vào cổ rồi treo lên xà nhà. Cô ra sức vùng vẫy, càng vùng vẫy, thòng lòng càng siết chặt cổ cô, siết đến nỗi không còn một hơi thở lưu chuyển trong phổi.

Anh trai cô bị người ta đổ tội oan đi tù, bà nội hay tin thì lên cơn đau tim, cha cô đưa bà đến bệnh viện, trên đường đi không may xảy ra tai nạn, mất hai mạng người. Mẹ cô vì chuyện này thần trí không ổn định, trở thành một người điên suốt ngày cười khờ không hiểu đang nghĩ gì. Bạn thân cô vì chạy đôn chạy đáo tìm cách cứu anh trai cô lại bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp, không chịu nổi đả kích tìm đến cái chết để giải thoát.

Từ một cô chủ nhỏ được cưng chiều nhất Kỷ gia, sống trong nhung lụa chưa từng lo lắng việc gì, vậy mà chỉ qua một đêm, Kỷ Từ Nhiên đã mất sạch tất cả. Không có ánh chiều tà lung linh, không có hoàng hôn rực rỡ đẹp mắt, chỉ có đêm đen vô tận bao trùm lên đôi vai gầy mỏng manh của Kỷ Từ Nhiên.

Kỷ Từ Nhiên bị đêm đen nuốt trọn, quỳ gối trên nền đất sỏi đá, tiếng khóc đã thôi văng vẳng nhưng mắt thì vẫn ầng ậng nước. Đôi mắt hoàn toàn trống rỗng, trống rỗng giống như linh hồn của cô vậy.

Có người bước đến, Kỷ Từ Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, chợt, đáy mắt ẩn hiện ý cười chua xót.

Cơ Hàn Uy đứng trước mặt cô, bóng anh đổ dài trên người cô, nhíu mày không vui nói: “Em tính ngồi đây đến bao giờ?”

Kỷ Từ Nhiên rủ mắt, không trả lời.

Cơ Hàn Uy cúi người, nhanh gọn bế Kỷ Từ Nhiên lên, vững vàng ôm cô ra khỏi nghĩa trang.

Cả đoạn đường, Kỷ Từ Nhiên mất hết sức lực, gục mặt vào ngực Cơ Hàn Uy. Nghe được tiếng tim đập của anh rất rõ ràng, đáy lòng cô lại kéo lên nỗi bi thương cùng cực không nói thành lời.

Vào trong xe, Cơ Hàn Uy đặt Kỷ Từ Nhiên ngồi trên đùi mình, hai tay giam chặt người vào trong lòng, thanh âm đều đều: “Ngủ đi, tôi đưa em về Kỷ Hoàng xử lý một số công việc rồi chúng ta đi ăn.”

Cổ họng Kỷ Từ Nhiên đắng chát, cô rất muốn biết rốt cuộc Cơ Hàn Uy đang toan tính điều gì nhưng cô sợ. Sợ biết được rồi, bản thân sẽ không giữ bình tĩnh được, cô chỉ đành im lặng.

⁎⁎⁎

Kỷ Từ Nhiên ngủ không sâu, cô luôn bị ác mộng đeo bám từ ngày Kỷ gia xảy ra chuyện. Chỉ cần nhắm mắt, cô sẽ lại thấy hình ảnh kinh hoàng của cha và bà nội mất trong tai nạn giao thông, sẽ nghe thấy tiếng cười hoang dại của mẹ mình trong đám tang.

Hôm nay, cô mơ thấy một cơn ác mộng khác.

Cô mơ thấy mình đứng trên một vách núi cao vời vợi, phía dưới là vực thẳm sâu hun hút. Giữa không trung lại hiện ra những đoạn phim quay ngược về quá khứ, cô đã từng hạnh phúc, đã từng vui cười ra sao, chúng được trình chiếu lại một cách rõ ràng, đẹp đẽ.

Bỗng, tất cả vỡ ra tan tành, không biết bao nhiêu bàn tay người xuất hiện, những bàn tay này túm chặt cô, không cho cơ hội vùng vẫy, cứ thế kéo cô xuống vực thẳm sâu không thấy đáy.

Kỷ Từ Nhiên choàng tỉnh từ cơn mộng mị, l*иg ngực đập liên hồi mới ổn định lại được, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô phát hiện mình đang ở trong phòng nghỉ riêng của Cơ Hàn Uy, trước đây nó vốn là của anh trai cô.

Thiết kế căn phòng cho đến cách bày trí vẫn không thay đổi gì so với lúc trước nhưng Kỷ Từ Nhiên biết, Kỷ Hoàng bây giờ không còn là của Kỷ gia nữa rồi. Kỷ Hoàng như miếng bánh ngọt hấp dẫn, bị các thế lực khác chia năm xẻ bảy. Mà chuyện này, không thể không kể đến công lao của Cơ Hàn Uy.

Kỷ Từ Nhiên rời khỏi phòng nghỉ, bước đi chầm chầm trên hàng lang rộng rãi không một bóng người, hơi thở nặng nề dồn ép trong l*иg ngực, đôi mắt màu hạnh nhân luôn rực rỡ ý cười của năm xưa nay đã mất đi ánh sáng.

⁎⁎⁎

Năm mười lăm tuổi, Kỷ Từ Nhiên quên đi toàn bộ ký ức sau một trận hỏa hoạn, thứ cô nhớ duy nhất chính là có một người đã che chở cho cô khi xà nhà bén lửa nghi ngút sập xuống.

Năm mười chín tuổi, Kỷ Từ Nhiên gặp Cơ Hàn Uy, phát hiện ra anh chính là người đã cứu mình trong trận hỏa hoạn năm đó, cô bắt đầu có cảm tình sâu đậm với anh.

Năm hai mươi mốt tuổi, Kỷ Từ Nhiên kết hôn với Cơ Hàn Uy sau hai năm quen nhau mặc cho Kỷ gia có phản đối. Bởi vì Kỷ Từ Nhiên khi đó đã yêu sâu đậm Cơ Hàn Uy, yêu đến mê muội, không lối thoát.

Kỷ Từ Nhiên đã cho rằng, cô chính là người hạnh phúc nhất trên đời khi có được tình yêu của Cơ Hàn Uy.

Nhưng, thật đáng tiếc, tất cả chỉ là do cô cho rằng mà thôi. Tất cả chỉ là vở kịch hư ảo do người khác dựng lên, còn cô đóng vai hề trong vở kịch đó. Sau hai năm kết hôn, rốt cuộc vở kịch đẹp đẽ cũng đi vào hồi kết.

Đó là lúc Kỷ Từ Nhiên hay tin anh trai cô bị bắt vào tù vì tội tham ô công quỹ, ăn xén tiền mua nguyên vật liệu, mà người tố giác lại là Cơ Hàn Uy.

Đó là lúc tiếng khóc của cô thất thanh vang lên trong đêm đen khi nhìn thấy cơ thể lạnh ngắt của bà nội và cha mình trong nhà xác.

Giông bão cứ thế ập đến cùng với sự thay đổi đột ngột của Cơ Hàn Uy. Đột ngột đến hoang đường!

Ngày đó, từng câu từng chữ Cơ Hàn Uy nói ra, tựa như anh đang cầm dao cứa sâu vào trái tim Kỷ Từ Nhiên. Mỗi vết cứa đều triệt để làm cô mất đi hy vọng cứu chữa.

Cơ Hàn Uy nói mười năm trước, Kỷ gia đã hại chết cha anh, thế nên, anh hận từng người, từng người của Kỷ gia. Anh phải thay cha mình, thay anh của năm mười bảy tuổi đòi lại món nợ này.

Đối đãi tốt với cô, ân cần với cô, yêu đương với cô, lấy cô làm vợ, tất cả đều nằm trong kế hoạch trả thù của anh, cô chẳng qua chỉ là quân cờ bị anh thao túng, lợi dụng.

Cơ Hàn Uy nói, bà nội cô và cha cô mất trong tai nạn giao thông vốn không phải chủ ý của anh, nhưng trách sao được, ông trời có mắt, ác nhân sẽ nhận lại ác báo.

Những ngày sau đó, Cơ Hàn Uy giam lỏng Kỷ Từ Nhiên ở nhà, cô trở nên kinh hãi khóc lóc trong cơn thống khổ, không đêm nào là không bị nổi tuyệt vọng quấn lấy, cô cảm thấy trời đất đều trở nên quay cuồng.

Khi chấp nhận được sự thật hoang đường kia, linh hồn Kỷ Từ Nhiên trở nên tê dại nhưng cô vẫn cố vực dậy bản thân đi tìm cách cứu anh trai mình ra tù. Cô không tin, không tin Kỷ gia hại chết cha Cơ Hàn Uy, càng không tin anh mình phạm tội.

Cô ôm hy vọng mong manh đi tìm sự thật để bản thân có một cái cớ tha thứ cho Cơ Hàn Uy, có một cái cớ để tha thứ cho chính mình. Nhưng, bóng đêm từng tấc từng tấc phủ xuống, lấy đi chút ánh sáng nhỏ nhoi trong đời cô.

Trải qua đợt giông bão cuối cùng chính là cái chết của Khương Tiếu, Kỷ Từ Nhiên bây giờ đã tê tâm liệt phế, triệt để tuyệt vọng.

Mọi chuyện đã chẳng thể nào cứu vãn nữa rồi!

Dừng chân trước văn phòng chủ tịch, Kỷ Từ Nhiên nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhưng bên trong có tiếng người cùng tiếng chạm cốc vang lên khiến bước chân của cô khựng lại.

“Giám đốc Cơ nắm được Kỷ Hoàng trong tay rồi thì muốn chơi trò qua cầu rút ván với Tưởng gia?” Khúc Viễn Ninh lắc nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt sâu xa nhìn Cơ Hàn Uy.

Cơ Hàn Uy không vội trả lời, điềm nhiên uống một ngụm rượu.

Khúc Viễn Ninh thấy vậy lại mỉm cười nói tiếp: “Cậu vẫn chưa ly hôn với Kỷ Từ Nhiên? Nhà họ Tưởng mấy ngày nay vội sắp chết rồi đấy!”

Cơ Hàn Uy hơi nghiêng đầu, đặt ly rượu xuống bàn, tầm mắt anh dừng lại trên chiếc ghế chủ tịch của Kỷ Hoàng. Năm đó cấu kết với Tưởng gia, Tưởng Trí Minh có đặt ra yêu cầu cho anh, bao giờ nuốt trọn Kỷ Hoàng thì phải chia 20% cổ phần cho ông ta đồng thời ly hôn Kỷ Từ Nhiên, cưới Tưởng Vi.

“Có trách thì trách cô ta tính kế với vợ tôi.” Cơ Hàn Uy hạ giọng nói.

Khúc Viễn Ninh hời hợt cười một tiếng: “Ai da, còn vợ tôi, cậu thật sự yêu Kỷ Từ Nhiên?”

Cơ Hàn Uy nhìn thẳng vào mắt Khúc Viễn Ninh mà cười lớn. Cười xong anh ta mới chầm chầm nói: “Không liên quan đến yêu hay không yêu, Kỷ Từ Nhiên là vợ trên danh nghĩa của tôi, nếu để lộ ra việc cô ấy bị cư.ỡ.ng bức thì không phải sẽ ảnh hưởng đến vị trí tôi vừa mới nắm giữ hay sao?”

Người ngoài không biết Kỷ Hoàng đã rơi vào tay ngoại tộc, tin tức lan truyền trên báo chỉ nói đến việc con rể Kỷ gia là Cơ Hàn Uy đứng lên nắm giữ tập đoàn Kỷ Hoàng thay cho Kỷ Du Triệt đi tù. Tưởng Trí Minh liền nhân lúc này muốn chiếm trọn Kỷ Hoàng.

Tưởng Trí Minh đã dòm ngó vị trí chủ tịch Kỷ Hoàng hơn mười mấy năm, làm sao can tâm để Cơ Hàn Uy chiếm mất. Mọi chuyện Tưởng Vi làm đều thông qua Tưởng Trí Minh, cô ta bày mưu cho người cưỡиɠ ɧϊếp Kỷ Từ Nhiên, ông ta căn bản là biết rõ nhưng không ngăn cản.

Mục đích chỉ muốn vị trí của Cơ Hàn Uy bị lung lay, những cổ đông trung thành với Kỷ gia sẽ không tín nhiệm anh ta nữa. Ngay lúc này Tưởng Trí Minh sẽ thừa nước đυ.c thả câu, đạp ngã anh ta ngay tức khắc.

Khúc Viễn Ninh nở nụ cười gian tà: “Giám đốc Cơ đúng là nhìn xa trông rộng, nhưng mà, muốn đối phó với Tưởng Trí Minh, một mình cậu, chỉ e là không đủ.”

Cơ Hàn Uy cầm ly rượu lên, nâng ly về phía Khúc Viễn Ninh: “Tất nhiên mình tôi là không đủ nên anh mới ở đây. Không phải sao?”

Khúc Viễn Ninh phì cười, cũng nâng ly lên: “Cậu đánh giá cao năng lực của tôi như vậy thì sao tôi dám phụ lòng cậu.”

So với Tưởng Trí Minh thì Khúc Viễn Ninh thích hợp tác với Cơ Hàn Uy hơn. Cơ Hàn Uy biết nhún nhường, biết chịu thiệt một chút để có lợi lâu dài.

Còn Tưởng Trí Minh là lão cáo già, ham hư vinh, có được miếng bánh Kỷ Hoàng trong tay, tuyệt đối sẽ không chia cho người khác cùng hưởng lợi.

Khúc Viễn Ninh nhìn đồng hồ sáng bóng trên tay, chậc một tiếng: “Tôi có việc, đi trước đây.”

Cơ Hàn Uy gật đầu: “Không tiễn.”

Kỷ Từ Nhiên ở ngoài cửa, nghe xong đoạn hội thoại kia, mặt đã tái nhợt, người trong kia là Khúc Viễn Ninh. Là Khúc Viễn Ninh đã đứng nhìn Khương Tiếu bị cưỡиɠ ɧϊếp mà không mảy may chớp mắt.

Hai tay siết chặt, Kỷ Từ Nhiên cắn môi dưới kìm chế kích động, nghe thấy tiếng bước chân, cô lùi lại mấy bước.

Khúc Viễn Ninh vừa đi ra đã nhìn thấy Kỷ Từ Nhiên, đáy mắt đen sâu lóe lên một tia hứng thú, lại thấy cánh môi đỏ hồng của cô bị hàm răng cắn gần như bật máu thì cười cợt.

Anh ta đưa tay, miết nhẹ lấy cánh môi kia dưới ánh nhìn tràn đầy thù hận của Kỷ Từ Nhiên: “Cô Kỷ, lâu ngày không gặp. Vẫn còn hận tôi đến thế ư?”

Cơ Hàn Uy ngồi trong này nghe thấy giọng của Khúc Viễn Ninh, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

“Đừng quên tôi là người cứu cô. Cô còn nợ tôi một lời cảm ơn đó.”

Kỷ Từ Nhiên gạt tay Khúc Viễn Ninh qua một bên, chân lùi thêm vài bước tạo ra khoảng cách nhất định.