Chương 15: Bắn
Vật dài hình trụ giống như chiếc bàn là nóng rực, lúc cầm trong tay vừa nóng lại vừa cứng, giống như có thể khiến người ta hòa tan.
Bùi Nghiên mím môi, nhanh chóng cởϊ qυầи tây của hắn xuống, tách ra hai chân hắn, ngón tay thon dài nắm lấy cự vật sưng to kia thong thả xóc.
“Ưm…”
Người đàn ông theo động tác của cô bắt đầu phát ra tiếng thở dốc lại ái muội.
Tốc độ của Bùi Nghiên dần dần nhanh hơn, vừa xóc vừa cúi người ngậm lấy qυყ đầυ tròn vo của hắn.
Đầu lưỡi linh hoạt vừa mềm lại nóng, đầu tiên là vờn quanh qυყ đầυ kɧıêυ ҡɧí©ɧ một lúc, sau đó lại lập tức vì hắn liếʍ cắn… dùng răng nhỏ cạ nhẹ lên thân gậy, giống như âu yếm hôn môi côn ŧᏂịŧ của Bùi Tĩnh Tùng.
Lông mày Bùi Tĩnh Tùng cau lại.
Bùi Nghiên liếc hắn một cái, chậm lại động tác chờ hắn thích ứng.
Đại khái qua năm phút, cảm giác được thần sắc Bùi Tĩnh Tùng không có dị thường gì, Bùi Nghiên nắm lấy tinh hoàn của hắn.
Lòng bàn tay nắm lấy viên bi tròn, chủ động cúi đầu ngậm lấy thô to, nhả ra nuốt vào.
Trong ánh sáng mờ mịt, cô gái gian nan nuốt vào một côn ŧᏂịŧ sẫm màu, động tác của cô không thuần thục cho lắm, lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, nỗ lực nuốt vào một đoạn qυყ đầυ, phía sau còn có một đoạn thân gậy thật dài ở bên ngoài, người đàn ông dưới thân ở dưới động tác nuốt vào nhả ra không hề có tiết tấu của cô, phát ra tiếng thở dài giống như thống khổ lại như vui thích.
Không biết qua bao lâu, Bùi Tĩnh Tùng vô thức gầm nhẹ một tiếng.
Dưới sự dùng sức mυ'ŧ liếʍ của Bùi Nghiên, hạ thân nhanh chóng bắn ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều lại đặc sệt, xẹt qua một ảo ảnh trong không trung, lưu loát theo mái tóc đen của cô gái chảy đến trước ngực và mặt.
Nùng tinh vừa tanh vừa ướt, phun tung tóe từ tóc đến mặt, sau cùng là khóe miệng.
Bùi Nghiên nhìn cự vật sau khi phóng thích vẫn còn kích thước đồ sộ như cũ trong tay mình, cô liếʍ khóe miệng, nuốt tất cả xuống.
…
Bùi Nghiên cầm lấy thứ sau khi bắn tinh vẫn như cũ phấn chấn, ngẩng đầu nhìn Bùi Tĩnh Tùng.
Hắn ngủ hoàn toàn không có vẻ thô lỗ như ngày thường, trái lại chỉ nhìn gương mặt này còn rất tinh xảo dễ coi.
Nhưng Bùi Nghiên biết, nếu như hắn tỉnh lại biết chuyện cô vừa làm, chỉ sợ cả đời này Bùi Tĩnh Tùng cũng sẽ không có “vẻ mặt ôn hòa” như lúc cơm tối với cô.
Bùi Nghiên cười nhạt một tiếng, bàn tay không nặng không nhẹ nhéo lên côn ŧᏂịŧ hắn một cái, trấn an cậu nhóc rung đùi đắc ý kia, cô cầm tay Bùi Tĩnh Tùng sờ đến âm đế dưới váy mình.